Editor: Trà Đá.
Mẹ Nam quỳ xuống thật sự khiến Nam Từ bị giật mình.
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, cái gì mà vào tù? Ba Nam lại làm chuyện gì nữa?
Trong ấn tượng của cô, ba Nam là một người đàn ông có chút khúm núm, không tàn nhẫn với mẹ Nam, cũng không có ý định sâu xa gì với Nam lão gia tử. Đối xử với cô rất đúng quy củ, mặc dù trong hoàn cảnh đó ở nhà họ Nam, ông ta cũng không coi thường lợi dụng cô, coi như là đối xử với cô rất tốt…
Tại sao ba Nam lại bị như vậy? Sao lại khiến Hoắc Lâm nổi giận đến vậy?
Nam Từ nghi ngờ quay đầu nhìn Hoắc Lâm.
Hoắc Lâm hơi dùng sức bóp bả vai Nam Từ, anh nhìn xuống mẹ Nam, ánh mặt lạnh đến mức không còn nhiệt độ, giống như xem thường hành động luống cuống quỳ xuống của mẹ Nam.
“Lúc đầu tôi đã nói, đừng có tới làm mấy chuyện ghê tởm này với Nam Từ, hay là bà sợ thẩm phán phán số năm ngồi tù của ông ta quá ít, vậy thì để tôi nói luật sư đi thu thập thêm bằng chứng nhé?”
Anh cũng không biết mẹ Nam nghĩ tới điều gì, sắc mặt bà ta trợn trắng, sau đó khôi phục lại bộ dáng độc ác thường ngày.
Bà ta hung tợn trừng mắt với Nam Từ và Hoắc Lâm: “Các ngươi độc ác như vậy mà không sợ bị báo ứng sao?”
Nội tâm Nam Từ hoàn toàn không có chút gợn sóng nào, lúc này cô còn cảm thấy có chút kinh tởm.
Gương mặt cô rất bình tĩnh, từ góc độ nào đó, thần thái của cô vào lúc này có chút giống Hoắc Lâm.
“Báo ứng? Giống như bà sao?”
Nói xong, cô lập tức kéo Hoắc Lâm lách qua mẹ Nam vẫn đang quỳ ở đó.
Lúc vào trong, Nam Từ quay đầu lại nhìn một chút, thấy mẹ Nam không đuổi theo, mới ngẩng đầu hỏi Hoắc Lâm: “Rốt cuộc chuyện là sao? Tại sao em có cảm giác anh đang giấu giếm em một chuyện gì rất ghê gớm?”
Hoắc Lâm bật cười, hôn lên trán cô một cái; “Về nhà rồi nói.”
Nam Từ thấy bộ dáng của anh, cảm thấy chuyện chắc không có gì to tát, cho nên cũng không gấp.
Cô cũng không quá quan tâm đến ba Nam hoặc người nhà họ Nam, đối với bọn họ mà nói, cô chỉ là một người xa lạ kém cỏi mà bọn họ dùng trăm phương ngàn kế để lợi dụng mà thôi.
Mà mấy năm qua ở nước ngoài, toàn bộ tiền cô thắng giải thưởng đều chuyển khoản cho Nam lão gia tử.
Xem như cô còn có chút coi trọng bọn họ, trả ơn nửa năm qua đã cho cô chỗ ở ăn học.
Đương nhiên, cô chuyển khoản chỉ nhiều chứ không ít, cô không tin Nam lão gia tử không biết ý của cô là gì.
Cho nên cô suy đoán đây chính là lý do Nam lão gia tử không tới tìm cô, mặc dù đã biết cô về nước rồi.
Mà ban nãy cô cũng có chút căng thẳng, chỉ sợ Hoắc Lâm làm chuyện gì quá đáng, nếu như vì cô mà anh trừng phạt nhà họ Nam, đến lúc đó liên lụy đến anh thì chắc chắn mất nhiều hơn được.
Nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Hoắc Lâm, cho rằng chắc cũng không phải chuyện gì quá lớn, nên sau khi về nhà cũng không vội vã hỏi, tiện tay sắp xếp hết tất cả đồ mới mua được vào tủ.
Cuối cùng đổi mới toàn bộ đồ ăn trong tủ lạnh, cô vứt hết toàn bộ những rau quả đã héo, thay vào đó là những đồ ăn tươi mới.
Làm xong hết việc, cô cắt hai quả cam rồi ngồi bên cạnh Hoắc Lâm.
“Ăn không?” Cô giơ một miếng cam tới trước miệng anh, cười híp mắt, giống như một con thỏ đầy mưu mẹo.
Hoắc Lâm nhìn ra được trò đùa của cô, nhưng vẫn phối hợp há to miệng.
Quả nhiên, một giây sau Nam Từ lập tức rút tay về, nhanh chóng nhét miếng cam vào miệng mình.
Vừa ăn vừa đắc ý: “Ai da, nhìn anh có vẻ không thích ăn cam, nên em không làm khó anh nữa.”
Hoắc Lâm nhìn điệu bộ của cô, có chút nghiêng người, nắm cằm cô, rồi chặn môi cô.
Sau một lúc khá lâu, miếng cam mới qua miệng Hoắc Lâm, anh nuốt miếng cam và phần môi ngọt ngào của cô xuống bụng.
Cuối cùng, anh khẽ hôn cánh môi có chút sưng đỏ của cô: “Thỉnh thoảng làm khó thì vẫn được.”
Nam Từ: “…”
Sao cô lại không nhớ ra! Lúc nào cô bày trò trêu chọc anh, thì cuối cùng người chịu khổ vẫn là cô!
Nam Từ vùi vào trong ngực anh, nhắm mắt nhỏ giọng lầm bầm: “Mấy năm qua em đã bớt cái tính trẻ con rồi, không biết vì sao gặp anh lại biến thành dạng này. Phiền quá đi.”
Hoắc Lâm buồn cười, ôm chặt lấy cô: “Nếu như ở bên anh mà em còn cử xử như đối với người khác, thì thế mới phiền.”
Nam Từ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
Người với người yêu nhau, chắc hẳn sẽ lộ ra bộ mặt mà người bên ngoài không biết.
Xấu tính một chút cũng được, cũng có lòng ham muốn chiếm hữu, có ngây thơ, có nhếch nhác… Hết thảy đều không cần ngụy trang cảm xúc thật, toàn thế giới không thể thấy, duy chỉ có bọn họ là cảm nhận được cả ngày lẫn đêm.
Thế là cô an tâm, cong môi cười giống con thỏ nhỏ, sau đó lại vùi mình trong lồng ngực anh.
Tiếp đó, giống như nhớ ra gì đó, cô bỗng nhiên trừng to hai mắt.
“Đúng rồi, anh chưa nói cho em biết ban nãy rốt cuộc là có chuyện gì.”
Nụ cười trên mặt Hoắc Lâm dần nhạt đi, giữa lông mày xuất hiện một tia lạnh.
“Em còn nhớ trước đó có nhờ anh điều tra chuyện mẹ em không?”
Nam Từ gật gật đầu, cô đương nhiên nhớ kỹ, hiện tại cô vẫn còn nghi ngờ, tại sao mẹ lại chấp nhận không danh không phận ở với ba Nam, rồi vì sao sau khi sinh cô lại bị bệnh trầm cảm dẫn đến nhảy sông tự vẫn.
“Hai chuyện này có liên quan đến nhau sao?”
“Ừ.” Hoắc Lâm cầm tay cô, lòng bàn tay ấm áp truyền qua bàn tay cô, “Anh điều tra ra kết quả là năm đó lúc mẹ em đang đi học đại học, thì bị… cưỡng hiếp, mẹ em có báo cảnh sát, nhưng bởi vì mẹ em không giữ lại chứng cứ ở hiện trường, vả lại qua sau mười mấy ngày mới đi báo cảnh sát, cho nên…”
Cả người Nam Từ cứng đờ, cô vô ý xiết chặt tay anh.
“Những gì anh nói là sự thật sao?”
Hoắc Lâm nhìn cô: “Hai tháng trước anh đã đưa người làm chứng và vật chứng đến đồn cảnh sát, Nam… Hắn cũng bị tạm giam một khoảng thời gian.”
Năm đó không có cách nào kiểm tra mọi chuyện, bởi vì Nam lão gia tử đã phái người bưng bít hết tất cả. Mà khi đó mẹ Nam Từ chỉ là một cô gái mới bước chân vào cửa đại học, gặp chuyện sốc như vậy nên không thể sáng suốt nghĩ ra cách giải quyết cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mẹ cô vẫn kịp phản ứng, suy nghĩ cho bản thân nên làm chút gì đó, nhưng lại không có bằng chứng.
Mà năm đó những đoạn ghi chép giám sát ở khách sạn đều được người của Nam lão gia tử tiêu hủy.
Nhưng ai mà ngờ người năm đó được phái đi lại bí mật giữ lại một bản sơ cua.
Lúc Hoắc Lâm tìm tới, trùng hợp người kia đang trốn nợ vì bài bạc, sau khi biết mục đích của Hoắc Lâm, hắn ta lập tức đưa ra giao dịch, đòi hỏi mấy chục triệu để đổi lấy đoạn phim.
Hoắc Lâm không quan tâm đến chút tiền nhỏ này, mà chỉ muốn biết sự thật, nên chi nhiều một chút cũng không sao.
Cũng may đối phương không khiến anh thất vọng.
Điều anh nói ra khiến Nam Từ ngây người, cuối cùng cô cũng hiểu rõ, tại sao mỗi lần cô nhắc đến mẹ, thì ánh mắt bà ngoại luôn né tránh lại còn mang theo một tia đau đớn.
Lý do không phải mẹ cô khiến bà ngoại mất thể diện, mà vì bà ngoại lực bất tòng tâm.
Mà bà ngoại lựa chọn không nói cho cô biết, chắc chắn cũng không muốn cuộc sống của cô sau này ngập tràn oán hận, thật sự có thể tưởng tượng ra nếu như từ nhỏ cô đã biết nguyên nhân mình có mặt trên đời này, thì chắc hẳn sẽ ghét bỏ bản thân mình.
Cô không hiểu tại sao con người ta lại có thể đổi trắng thay đen, rõ ràng là người bị hại, vậy mà qua cả chục năm vẫn mang tiếng người ác?
Nam Từ cắn răng, nhớ lại chuyện lúc nhỏ, lại nhớ khoảng thời gian cô mới tới thành phố này, nghe được vô số lần từ “Con hoang”.
Cuối cùng, ánh mắt cô dần dần lạnh đi, nói với Hoắc Lâm: “Em muốn đến gặp hắn.”
“Hắn” - Không cần nói cũng biết là ai.
Hoắc Lâm không do dự: “Ừ, anh đưa em đi.”
~
Bởi vì vụ án vẫn còn đang trong quá trình điều tra, cho nên những ngày này ba Nam đang bị tạm gian, cũng không bàn giao đến cơ quan cao hơn.
Hoắc Lâm đưa Nam Từ tới, còn có luật sư đi cùng tới khu tạm giam.
Ba Nam nghe Hoắc Lâm tới, trong lòng có chút căm hận và sợ hãi, nhưng lúc ra lại thấy có Nam Từ nên đột nhiên vui mừng.
“Tiểu Từ, con về rồi à!”
Cảm xúc của ba Nam cực kỳ kích động, ông ta thậm chí còn đứng dậy, muốn vượt qua cái bàn đền đến gần Nam Từ.
Cảnh sát kịp thời chặn ông ta lại: “Đề nghị ông nghiêm túc!”
Ba Nam cười ngượng ngùng, cũng không có phản ứng gì khác, vẫn nhìn Nam Từ: “Tiểu Từ, cuối cùng thì con cũng về rồi, ba… Ba thật sự rất nhớ con.”
Nam Từ lạnh lùng nhìn ông ta, đáy mắt mang theo tia lạnh lẽo: “Muốn tìm tôi để khuyên Hoắc Lâm rút đơn kiện sao?”
Ba Nam cười ha ha, giống như có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếp: “Ba biết, con giận ba vì không nói sự thật cho con biết, nhưng chuyện năm đó thật sự là hai bên cùng tình nguyện… Ba thề! Hơn nữa con xem, nếu như ba thật sự ngồi tù oan, thì phận làm con gái là con không phải sẽ không còn mặt mũi nào sao? Cho nên, chúng ta đều là người một nhà, người một nhà thì có gì đóng cửa bảo nhau, cần gì phải làm lớn chuyện như vậy? Đúng không?”
Nam Từ cong môi trào phúng: “Trước kia tôi chỉ thấy ông là một người nhu nhược vô dụng, sao bây giờ lại khiến cho người khác có chút ghê tởm vậy?”
“Hai bên tình nguyện? Nếu hai bên tình nguyện thì vì sao sau khi sinh tôi ra, mẹ tôi bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng đến mức nhảy sông tự vẫn?!”
Biệu hiện của ba Nam nhàn nhạt, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp: “Vì tâm lý mẹ con yếu… Mà cũng phải chuyện gì to tát, hơn nữa lúc trước ba cũng cho mẹ con một khoản tiền, đủ cho mẹ con sinh sống, ai bảo mẹ con nghĩ quẩn, rồi sinh ra con.”
Nam Từ đã không biết hình dung tâm trạng bây giờ như thế nào, nếu như không phải ở cục cảnh sát, không phải vì tôn trọng những nhân viên cảnh sát, thì cô thật sự muốn tát cho người đàn ông đó một cái!
Cái gì mà tâm lý yếu?
Rốt cuộc ông ta có biết là chính ông ta đã hủy hoại một đời người còn gái không!
“Trước đó không lâu tôi có về nhà, còn tìm một một quyển nhật ký của mẹ, ban đầu tôi xem không hiểu, nhưng bây giờ có vẻ như tôi đã hiểu mẹ tôi muốn nói gì… A, tôi nghĩ giao quyển nhật ký này cho cảnh sát, thì sẽ khiến ông mau ra hầu tòa hơn đó.”
Hốc mắt Nam Từ đỏ lên, hình như đang cố nén gì đó, nhìn ba Nam: “Ông làm chuyện ác, thì sớm muộn gì cũng phải trả.”
Nói xong, cô ghê tởm không muốn nhìn thấy ông ta nữa, cũng không nhìn Hoắc Lâm, mà trực tiếp quay người rời đi.
Hoắc Lâm lạnh lùng liếc ba Nam một cái, sau đó cũng rời đi.
Lúc ra ngoài, Nam Từ đột nhiên ngã vào lồng ngực Hoắc Lâm.
Cô cũng không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng.
“Hắn biến em thành người dơ bẩn nhất thể giới, nếu như không có em, thì mẹ có lẽ đã không thành ma… Nhưng vì sự tồn tại của em, từng giây từng phút đều nhắc nhở bà ấy đã từng gặp chuyện gì. Em được sinh ra là một sai lầm… Sự tồn tại của em chính là sai lầm!”
Nam Từ càng khóc càng mất khống chế, áo sơ mi trước ngực Hoắc Lâm đều bị nước mắt của cô thấm ướt.
Anh đau lòng ôm cô, hôn một cái lên đỉnh đầu cô.
“Không có đâu, bảo bối của anh là người sạch sẽ nhất thế giới này, sự tồn tại của em không bao giờ sai.”
Lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Tiểu Từ, Hoắc Lâm.”
Hoắc Lâm giương mắt nhìn sang, sau đó ánh mắt lập tức lạnh đi.
Người kia đang chống gậy đi về phía này, không phải ai khác mà chính là Nam lão gia tử.