Lúc Đường Đường được khoảng 10 tháng, thì Hoắc Lâm và Nam Từ bàn bạc để cho cậu bé cai sữa mẹ.
Mặc dù Nam Từ đã làm mẹ lâu như vậy, nhưng những chuyện này vẫn rất mơ hồ, đúng như lời Cố Phán nói, cô đúng là một bà mẹ ngốc, cũng may có Hoắc Lâm ở bên cạnh che chở cho cô, những chuyện nên làm cũng thay cô làm tốt, nếu không thì không biết sẽ còn bao nhiêu náo loạn đây.
Lần này cũng giống như vậy, nếu như Hoắc Lâm không nói, thì Nam Từ vẫn không nghĩ tới chuyện cai sữa mẹ cho Đường Đường.
Hoắc Lâm nhìn cô trầm mặc không có phản ứng gì, còn tưởng rằng cô sợ Đường Đường khó chịu, nên anh ôm chặt cô, đặt cô ngồi lên đùi mình.
“Bảo bối, anh biết em thương con, nhưng con nít đứa nào cũng phải trải qua quá trình này. Anh đã hỏi chuyên gia rồi, em bé được mười tháng thì nên cai sữa mẹ, mà sáng mai Đường Đường cũng tròn mười tháng rồi, coi như dù thương con đến mấy, thì chúng ta cũng nên nghe lời khuyên từ chuyên gia, đó là lựa chọn tốt nhất cho con.”
“Hả? Em biết mà, anh không cần giải thích nhiều như vậy.”
Nam Từ nghe xong, lập tức biết anh hiểu lầm, thế là vội cười nói: “Em không phải không nỡ, cũng biết rõ là vì tốt cho con, khụ, em đang nghĩ là sau khi Đường Đường cai sữa mẹ được rồi, thì thời gian mỗi ngày của em cũng thoải mái hơn không?”
Thời gian gần đây không khí ở thành phố không tốt lắm, sương mù cực kỳ nghiêm trọng, Đường Đường lại quá nhỏ, Nam Từ sợ đưa con ra ngoài chơi lại có chuyện gì. Cho nên mấy tháng nay cô chỉ ở nhà cùng dì giúp việc chăm sóc cho Đường Đường.
Sau này không khí tốt hơn, thời tiết cũng lạnh, cô lại sợ mang Đường Đường ra ngoài sẽ bị cảm lạnh, cho nên cũng ở nhà không bước chân ra ngoài.
Đương nhiên là cô vẫn làm việc tại nhà, Đường Đường bình thường rất ngoan, trừ lúc đi ngủ phải bú mẹ, thì chỉ ngồi bò tự chơi trên nệm.
Lúc Đường Đường chơi, Nam Từ còn ngồi bên cạnh vẽ bản thiết kế. Thỉnh thoảng Đường Đường sẽ bò qua, mở to mắt nhìn bản vẽ không chớp mắt.
Suy nghĩ một chút thì chăm sóc Đường Đường rất khỏe, nhưng nếu như thỉnh thoảng có chút thời gian cho bản thân thì có lẽ vẫn sẽ tốt hơn.
Cố Phán thường nhạo báng cô, nói cô có gia đình rồi thì quên bạn bè, lần này nhân dịp Đường Đường cai sữa mẹ, cô cũng có thể ra ngoài chơi với các cô!
Hoắc Lâm nghe Nam Từ nói xong cũng nhíu mày.
Anh đương nhiên hiểu ý của cô, cũng biết cô muốn làm gì, dừng một chút, nói: “Em muốn ra ngoài chơi với đám Cố Phán à?”
“Đúng vậy, lâu rồi bọn em không gặp nhau, mặc dù hai chị ấy cũng tới đây chơi, nhưng không giống nhau.” Nam Từ nói đến đây, không ngừng thở dài, “Thỉnh thoảng em còn cảm thấy so với hai chị ấy, thì em thật sự sắp biến thành bà già rồi.”
Hoắc Lâm bị bộ dáng não nề của cô chọc cười, rõ ràng mới hai mươi mấy tuổi thôi, thậm chí sau khi cô sinh Đường Đường, thì sự hồn nhiên của thiếu nữ càng lộ rõ hơn. Thỉnh thoảng lúc anh đi làm về, nhìn thấy hai mẹ con chơi bán hàng hoặc xếp gỗ ở phòng khách, anh thậm chí còn ảo giác mình nuôi tới hai đứa nhỏ.
Mà Nam Từ từ lúc mang thai cho đến khi sinh Đường Đường, cho dù là dáng người hay gương mặt vẫn giữ nguyên như vậy.
Sau khi sinh con được nửa năm, thì vòng eo của cô đã thon gọn giống y như trước kia. Gương mặt nhỏ nhắn càng non mềm, khi đầu ngón tay chạm vào hoàn toàn giống y như chạm vào da em bé.
Cho nên anh hoàn toàn không biết Nam Từ lấy đâu ra suy nghĩ thế này.
Nghĩ tới đây, anh ôm cô, cười an ủi: “Bảo bối có phải là hiểu lầm gì rồi không? Em rõ ràng còn trẻ tuổi xinh đẹp hơn bọn họ nữa.”
“Anh chỉ giỏi nịnh vợ, hừ!” Nam Từ hoàn toàn không đồng ý, con mắt đảo đảo, giống như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn anh: “Anh… Đừng nói anh không cho em ra ngoài chứ?”
Hoắc Lâm dịu dàng quá lâu, nên cô cũng nhanh quên đi sự cường thế bá đạo của anh. Lúc này cô lập tức nhớ lại lời anh nói trước kia muốn giam cô lại, một mực khóa cô lại ở trên giường.
“Hoắc tiên sinh, em nghiêm túc cảnh cáo anh, nhốt em ở nhà là điều không thể nào! Anh đừng có cái suy nghĩ đó!”
Hoắc Lâm nhướn mày, kỳ thật cô cũng đoán đúng một chút, anh xác thật không muốn để cô ra ngoài, nếu như anh không phải đi làm, thì anh cũng muốn ở bên cạnh cô, dính lấy cô không rời.
Dù sao bảo bối của anh bây giờ trông mê người hơn trước kia, nếu như có thanh niên trẻ tuổi nào không sợ chết nhảy vào, anh cũng không ngại giải quyết, chỉ ngại phiền phức.
Nhưng lần này anh không muốn cô ra ngoài cũng không hẳn là vì nguyên nhân này.
Thật ra Hoắc Lâm không muốn cô tiếp xúc nhiều với Cố Phán.
Cô gái nhà Thẩm Mộ Ngạn có nhiều ý đồ xấu lắm, trước đó anh đi công tác ở nước ngoài phải ở lại thêm mấy ngày, lúc về đến nhà đã thấy Nam Từ không đúng lắm.
Rốt cuộc tới nửa đêm, anh bị cô gọi dậy, lúc tỉnh lại thì phát hiện toàn thân anh không còn mảnh vải, hai tay cũng bị cột vào đầu giường bằng cà vạt.
Anh bất đắc dĩ, mềm giọng dỗ dành Nam Từ muốn làm gì?
Biểu hiện của Nam Từ hung dữ, nói là muốn kiểm tra xem anh còn sạch sẽ hay không.
Chỉ là sau đó trận “Kiểm tra” lại biến thành anh giày vò cô, dù sao lực của Nam Từ cũng yếu, trói bằng cà vạt không chặt lắm, anh chỉ thoáng giãy dụa đã có thể thoát ra ngoài.
Sau đó Nam Từ dựa vào ngực anh khóc lóc, lúc này anh mới hoảng hốt, hỏi cô rốt cuộc có chuyện gì.
Lúc ấy Nam Từ còn đánh anh, càng khóc nhiều hơn, chất vấn anh có phải anh chán cô, có tình nhân ở bên ngoài hay không.
Hoắc Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, anh cũng hiểu sau khi sinh xong thì cảm xúc của Nam Từ rất mẫn cảm, cho nên cũng không quá giận dữ, chỉ nhẹ giọng giải thích, cuối cùng cũng khiến cho Nam Từ vui vẻ, lúc đó anh mới hỏi vu vơ một câu sao cô lại có suy nghĩ như vậy?
Nam Từ nói Cố Phán nói cô quá ngây thơ, lại ở nhà chăm con cả ngày, hoàn toàn không biết bên ngoài có bao nhiêu là tiểu yêu tinh, nói không chừng thừa lúc cô không chú ý sẽ cạy của của chồng cô, bảo cô phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.
Sau đó chuyện cởi quần áo hay trói bằng cà vạt cũng do Cố Phán dạy cô, đồng thời còn vỗ ngực cam đoan đây là những biện pháp cô ta đã từng dùng qua, cực kỳ hiệu quả.
Nghĩ đến đây, Nam Từ cũng bất đắc dĩ nói tại sao Cố Phán lại áp dụng biện pháp này thành công với tổng giám đốc Thẩm, mà cô dùng cho Hoắc Lâm lại không được? Cô rõ ràng cũng học cách trói từ Cố Phán.
Lúc ấy Hoắc Lâm thầm cười một tiếng, cái gì mà hiệu quả? Thẩm Mộ Ngạn lúc nào cũng yêu chiều vị tổ tông đó, cô ta làm cái gì mà anh ta dám không thuận theo? Loại động tác vụng về này, anh ta đương nhiên cũng sẽ mắt nhắm mắt mở phối hợp theo.
Chỉ là chuyện nhà người khác anh không muốn xen vào, nhưng Cố Phán lại dạy cho Nam Từ làm mấy chuyện này khiến anh không khỏi bực mình.
Cho nên sau đó, anh cho người đi điều tra Cố Phán, lại mua được mấy tấm hình cô ta ăn tiệc với ban nhạc, Cố Phán uống quá nhiều bị một tay trống ôm eo.
Tiếp đó anh gởi cho Thẩm Mộ Ngạn, quả nhiên, bên cạnh Cố Phán lập tức có thêm mười vệ sĩ đi theo, sau đó cũng không có tâm tư đến tìm Nam Từ nữa.
Nhưng những chuyện này Hoắc Lâm chưa bao giờ nói với Nam Từ, cô sẽ không có cảm giác an toàn, Cố Phán chỉ là một nguyên nhân, nhưng anh cũng biết, nguyên nhân chủ yếu là do anh làm không đủ.
Cho nên về sau anh hầu như từ chối hết tất cả tiệc xã giao, bình thường nếu không phải chuyện gì quan trọng, thì anh đều làm việc tại nhà, chăm sóc hai mẹ con.
~
Nhưng lại xuất hiện một việc, Nam Từ muốn ra ngoài gặp Cố Phán, anh không muốn nhưng cũng không thể ngăn cản.
Cho nên anh cười cười, cúi đầu xuống với tư thái mập mờ, hôn lên vành tai cô.
“Bảo bối, anh để cho em ra ngoài, nhưng trước đó em nên làm thế nào thì em biết rồi chứ?”
Anh vừa nói vừa ngậm lấy vành tai cô, cố ý dụ dỗ cô.
Mặc dù Nam Từ bị anh giày vò không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi với những hành động này của anh, chưa đầy một lát, cô đã cảm thấy toàn cơ thể nóng nên giống như bị nhen lửa, vừa nóng vừa mẫn cảm.
Cô nhẹ đẩy anh, nhỏ giọng phản kháng: “Anh đừng làm bậy… Lát nữa Đường Đường tìm em bây giờ.”
“Có dì giúp việc rồi, em lo gì.”
Nói xong, ngón tay anh bắt đầu châm lửa từ bốn phía, một lúc lâu sau, lại chậm rãi đẩy cô ngã lên giường.
Anh vừa cởi nút áo Nam Từ, môi mỏng lưu luyến nơi cái cổ trắng nõn của cô.
“Bảo bối, lâu lắm rồi em không cầu xin anh.”
Nam Từ: “…”
Ở trên giường cầu xin anh chuyện tốt sao!!!
Vì sao anh lại muốn cô cầu xin anh vào lúc này!!!
Cô không làm!!!
Nhưng chưa được mười phút, Nam Từ đã hoàn toàn quên đi mấy lời nói hùng hồn trong lòng, cố ngước cổ khẽ nói với anh: “Xin anh… Nhanh lên, xin anh đó…”
Cũng không phải cô muốn nhiều như vậy, chỉ là hành động của Hoắc Lâm quá mức thuận thục, anh còn chưa tiến vào, mà đã giày vò cô khiến cô cảm giác như treo ở trên bầu trời, cô không chịu nổi, chỉ muốn nhanh bắt đầu rồi còn kết thúc.
Mà Hoắc Lâm cũng đã nhịn đến cực hạn, anh vừa ôm vừa hôn cô, chuẩn bị tiến vào.
Nhưng vào lúc này, cửa phòng ngủ bị vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó, một giọng nói non nớt vang lên.
“Ma…. Mamama… Ma…”
Là Đường Đường, hiện tại đã biết gọi mẹ, chỉ là phát âm chưa chuẩn.
Một lát sau, ngoài cửa truyền đến giọng dì giúp việc.
“Thiếu gia à, sao cậu lại bò tới đây, chơi xếp gỗ với dì nè… Mau tới đây, không được quấy rầy ba mẹ, bọn họ đang làm chuyện không đứng đắn.”
Nam Từ: “…”
Cô nhịn không được, không ai phát hiện thì coi như không nói, cô cũng sẽ giày vò với Hoắc Lâm một trận.
Nhưng lúc này Đường Đường và dì giúp việc đều ở ngoài cửa, nếu như bây giờ tiếp tục chuyện này với anh, thì sau này cô không có mặt mũi nào nhìn dì giúp việc và Đường Đường!
Nghĩ tới đây, cô đẩy Hoắc Lâm ra, sau đó cài lại cúc áo, cũng không nhìn anh nữa, trực tiếp mở cửa phòng ngủ ra.
Đường Đường còn ngồi dưới đất, không chịu rời đi cùng dì giúp việc.
Lúc này trông thấy mẹ ra, gương mặt trầm tĩnh xuất hiện thêm ý cười.
“Ma, mama, mamama….”
Nam Từ nhìn cậu bé, trong lòng tan chảy, cúi người bế cậu bé lên, sau đó nói với dì giúp việc: “Dì đi làm việc tiếp đi, để thằng bé chơi ở đây đi.”
Dì giúp việc có chút xấu hổ, cảm thấy bản thân vừa nói điều không đúng, lúc này nghe Nam Từ nói xong cũng nhanh chóng gật đầu rồi đi xuống lầu.
Nam Từ bế Đường Đường vào phòng ngủ, thì thấy Hoắc Lâm đang gác tay lên trán nằm thở sâu.
Cô nhìn thấy phía dưới của anh vẫn còn đang phản ứng rất mạnh mẽ, nhất thời có chút hả hê.
Cô đặt Đường Đường lên người anh, một cơ thể tròn vo ngồi đó, hình ảnh lập tức thay đổi.
Trong lòng Nam Từ có chút thoải mái, cảm thấy trước kia Hoắc Lâm hay bắt nạt cô, bây giờ bởi vì con trai mà ăn quả đắng, làm sao có thể làm thinh được.
Cô cười hì hì nói: “Anh chơi với con một lát đi.”
Hoắc Lâm hạ tay xuống, ánh mắt nhìn Đường Đường đang ngồi trên người mình.
Hai cha con y một khuôn đúc ra, lúc này một lớn một nhỏ đang đối mặt với nhau, ngay cả thần thái cũng không khác mấy, cho dù ai nhìn vào cũng đều cảm thấy buồn cười.
Sau một lúc lâu, Hoắc Lâm thầm thở dài trong lòng, sau đó ôm Đường Đường, ngồi dậy.
“Đến đòi nợ sao?”
Hoắc Lâm nhìn Đường Đường, trầm tĩnh lên tiếng.