Lọc Truyện

Truyện 30 Ngày Làm Vợ Hờ - Đình Lam

Xuyến ngượng ngùng đáp:

– Dạ.

Mẹ chồng lái xe chở Xuyến đến bệnh viện, lần đầu được ngồi xe sang Xuyến còn lạ lẫm nên không biết thắt dây an toàn, mẹ chồng đích thân làm cho cô.

Xe đi được nửa tiếng thì đến bệnh viện, thì ra đây là bệnh viện Nguyễn Tri Phương, hồi ở quê cô có nghe người ta nói nhưng chưa có dịp đến đây bao giờ.

Lần đầu đặt chân đến, mọi thứ trong cô còn lạ lẫm quá.

Bà Lệ dẫn cô con dâu đến trước cửa phòng bệnh của con trai, coi như việc đã hoàn thành, bà bảo:

– Con vào trong đó đi, thằng Bách nó đang ở bên trong đấy. Mẹ về nhé, sáng nay chừng nào làm xong thủ tục xuất viện thì gọi cho mẹ đến rước về. Trong ngăn bàn có mấy trăm ngàn, con muốn ăn gì thì cứ mua ăn, giờ còn sớm tranh thủ mua đi, lát trời tối bất tiện lắm.

Bà Lệ cẩn thận dặn dò, Xuyến đứng cạnh chăm chú lắng nghe, tưởng rằng sẽ chẳng có gì làm khó được cô, nhưng không cô đã đánh giá mình quá cao rồi, chỉ khi mẹ chồng ngoảnh đầu bước đi Xuyến lại có cảm giác mất mát, cô khóc tức tưởi như chịu nhiều điều uất ức lắm.

Ngay khi những giọt nước mắt Xuyến rơi xuống thì cô cũng ngỡ ngàng phát hiện ra mình còn chưa đủ trưởng thành, chín chắn, vẫn là một cô nhóc ăn chưa no lo chưa tới, vẫn rất cần người lớn bên cạnh những lúc yếu lòng như thế này.

Thấy con dâu khóc bà Lệ cười thầm trong bụng, cứ thế này thì anh hùng làm sao qua được ải mỹ nhân, khóc to lên, to nữa lên đến khi nào cái thằng ôn dịch bên trong nó nghe thấy thì thôi.

Bà Lệ làm bộ nghiêm túc quay mặt lại, cất giọng khó chịu:

– Trời đất ơi, đi chăm chồng chứ có phải đi chăm người dưng đâu mà khóc. Người ta thấy người ta cười đấy. Thôi vào đi, phòng này là phòng dịch vụ chỉ có hai giường thôi, mà hôm nay chỉ có mình thằng Bách thôi, người còn lại vừa xuất viện sáng nay rồi.

Bà Lệ vừa nói vừa đẩy Xuyến vào bên trong, đúng lúc cửa vừa mở ra, Xuyến chới với ngã gọn vào vòm ngực rắn chắc của Gia Bách.

Bà Lệ thấy cảnh này thì nháy mắt một cái với Xuyến rồi vội vàng chuồn cho nhanh.

Gia Bách nhìn xuống cô gái trong ngực mình mà muốn cười cũng không nỗi, muốn khóc cũng chẳng xong, muốn đánh muốn mắng muốn chửi cũng chẳng được, muốn tống ra ngoài thì càng không thể.

Anh thở dài, giọng càu nhàu, gương mặt lạnh tanh chẳng có tí cảm xúc nào, anh nói:

– Rồi định giữ tư thế như vậy cho đến khi nào?

Nghe giọng anh, Xuyến mới biết mình đang ở đâu, cô bối rối vội vàng tránh khỏi người anh.

Thấy hai má cô vợ ửng hồng, Gia Bách vội vàng rời đi ánh mắt bối rối của mình, anh nói:

– Anh đã nói đừng có đến, anh còn đi đứng được, anh có thể tự chăm sóc mình, không cần em quan tâm. Đến đây lạ nước lạ cái ngủ không quên thì làm sao. Gia Bách nằm trong phòng nghe hết cuộc nói chuyện đã đủ phiền rồi, đằng này tiếng khóc thút thít của Xuyến cứ văng vẳng bên tai mãi khiến anh cầm lòng không đặng, nên anh mới bước xuống giường kéo theo theo dây truyền nước đi ra ngoài.

Nghe anh nói Xuyến cảm thấy mình chẳng phải là vợ mà là em gái thì đúng hơn, cô khó chịu nhìn theo bóng anh mà hai mắt rưng rưng.

Gia Bách vừa càu nhàu vừa bước chậm rãi trở lại giường, khi anh ngồi xuống theo quán tính, vừa ngước mắt lên đã thấy cách đó ba mét Xuyến đứng chôn chân tại chỗ không nói năng gì, ánh mắt nhìn anh như đang oán trách.

Gia Bách mặc kệ, định nằm xuống giường thì bên tai giọng của Xuyến bất ngờ vang lên:

– Anh ghét em đến vậy sao? Em đã làm gì sai để anh đối xử như vậy? Anh không thích em sao lại đồng ý lấy em, đêm tân hôn còn cố tình hôn em, còn ôm em ngủ. Anh có người yêu rồi phải không? Lấy em để đối phó với ba mẹ và bà nội thôi chứ gì. Anh xem chẳng khác nào một đứa con nít, không nhõng nhẽo là may mắn rồi.

Gia Bách quay đầu lại theo bản năng đã thấy cái miệng nhỏ nhắn của Xuyến tuôn ra một tràng dài, cô nàng vừa nói vừa nấc nghẹn, giọng nói đứt quãng khó nghe, nhưng Gia Bách hiểu hết.

Biểu cảm trên gương mặt của Gia Bách không tránh khỏi sự ngỡ ngàng, lần đầu thấy cô vợ nhỏ vì chịu ấm ức mà khóc, Gia Bách cảm thấy có lỗi vô cùng. Anh bối rối nói:

– ờ thì đến rồi thì thôi mau lại đây đi, đừng đứng ở đó nữa.

– Anh trả lời em đi.

– Lại đây anh sẽ trả lời em.

Nghe chồng nói vậy, Xuyến từ từ đi lại.

Ngồi xuống cạnh anh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, anh Bách đã đưa tay lên lau nhẹ hàng nước mắt còn vương trên má cô, hành động của anh làm Xuyến ngỡ ngàng, cả người phút chốc đơ cứng, cô mở to mắt nhìn anh, thâm tâm không tin Gia Bách còn có một mặt dịu dàng như thế.

Mãi nhìn anh, nên Xuyến quên mất mình muốn hỏi anh cái gì, mãi tới khi cô nhớ ra thì bản thân cũng chẳng còn dũng khí để hỏi nữa.

Đang mơ màng suy nghĩ bên tai Xuyên bất ngờ vang lên giọng nói trầm ấm của anh:

– Không phải anh cố tình hắt hủi em, mà là anh sợ em vất vã thôi, một cô gái mười tám tuổi đầu không nên đến mấy cái nơi thế này, em nên ở nhà ngủ cho thẳng cẳng, đến đây chỉ chuốt khổ vào thân thôi.

Nghe Gia Bách nói Xuyến thấy tim mình ấm lại như có một dòng nước ấm chảy qua.

– Thật không vậy.

– Thật, anh gạt em làm gì.

–Nhưng anh là chồng em, dù anh có chối bỏ thì em vẫn là vợ anh, vợ lo lắng cho chồng là điều hiển nhiên.

Đang nói chuyện với chồng, Xuyên chợt nhớ đến số đồ ăn mà mình mang tới, cô vội vàng nhìn ra ngoài cửa, bóng tối đã bao trùm khắp nơi, nhìn lên đồng hồ thời gian đã điểm 19 giờ.

– Để em lấy đồ ăn cho anh.

Nói rồi Xuyến không đợi Gia Bách trả lời đã đứng phắt dậy lấy đồ ăn bày biện ra.

Lúc này, cái bụng của cô bất ngờ kêu lên, Xuyến bối rối nhìn Giá Bách cười hề hề:

– Lúc chiều em cũng chưa ăn gì, hay là mình cùng ăn đi, đồ ăn tự tay em làm hết đó.

Nhìn cô vợ nhỏ Gia Bách không nhìn được mà cười mỉm. Xuyến thấy anh cười thì lên tiếng:

– Anh phải cười thường xuyên như vậy mới đẹp.

Nghe Xuyến nói Gia Bách bối rối mà nụ cười trên môi tắt ngúm, anh đáp:

– Thôi làm công chuyện đi, nhìn anh làm gì.

Sau khi bài biện đâu vào đấy, Xuyến kéo ghế cho anh ngồi.

Giá Bách nhìn thấy đồ ăn liền trở nên hào hứng anh cầm đũa lên gấp ăn ngon lành.

Xuyến gắp đồ ăn cho anh, anh gắp lại cho Xuyến, cả hai vợ chồng chia nhau quất sạch.

Ăn Xong Gia Bách cùng Xuyến đứng ngoài ban công hóng mát.

Gió thổi hiu hiu mát lạnh cả người, không gian tĩnh mịch thích hợp để đôi lứa tâm sự, nhìn chồng Xuyến không nhịn được mà nói:

– Lúc vừa lên cấp 3, trong lúc đi chợ em bị cướp giật túi xách, may mắn gần đó có một chú công an lấy lại túi xách cho em.

Xuyến đang tâm sự ngon ơ, thì bị Gia Bách cắt ngang.

Anh nói với vẻ mặt đắc ý:

– Từ đó trở đi em thích lấy chồng công an, thế nên em đã không suy nghĩ gì mà đồng ý lấy anh ngay.

Anh nói xong thì nhìn Xuyến cười tươi. Xuyến ngại ngùng, bẽn lẽn cúi đầu.

Cô nói khe khẽ:

– Bà nội đưa cho em xem tấm ảnh của anh.

– Thấy anh đẹp trai phong độ quá sợ người ta cuỗm mất nên đồng ý lấy anh luôn.

Gia Bách lại cắt ngang lời cô, Xuyến bực mình quát:

– Anh có cần nói huỵch toẹt ra như vậy không? Chừa sĩ diện cho người ta với chứ.

Xuyến giận dỗi đi vào trong, lúc này có cô y tá đi vào, rút kim truyền cho anh Bách.

Anh và cô cùng nhau đánh răng, cô đưa quần áo cho chồng thay.

Một lúc sau, anh trong nhà vệ sinh bước ra.

Nhìn thấy Xuyến, anh liền cười nói:

– Em cũng khéo chọn quần lót quá nhỉ, chọn đúng cái quần Đôrêmon mà bà nội mua cho anh lúc anh còn học cấp ba, màu sặc sỡ lại mặc không vừa.

Nói rồi Gia Bách vứt cái quần về hướng cô, trớ trêu thay nó lại trúng ngay cái đầu Xuyến.

Xuyến theo bản năng đưa tay lên lấy nó xuống, vừa nhìn thấy thôi là suýt chút nữa Xuyến kêu trời, nghe anh nói Xuyến còn tưởng anh trêu mình, giờ thấy tận mắt cái quần Xuyến xấu hổ hai má nóng bừng, muốn độn thổ mà chui xuống đất cho rồi, mất mặt chết đi được.

– Cũng tại anh cái quần đâu hồi đời Pháp thuộc nào mà còn giữ là sao.

– Quần bà nội mua cho, giữ lại làm kỉ niệm.

Xuyến nghe được mà ngán ngẩm thở dài, chưa kịp đáp lại, đã nghe giọng anh:

– Lúc lấy em không mở mắt à, người mù còn biết cái quần đó anh mặc không vừa.

Thẹn quá hóa giận, Xuyến quát lên:

– Thôi anh đừng nói nữa. Xuyến xấu hổ lấy tay che mặt.

Lúc này cũng gần 22 giờ nên anh Bách tắt đèn đi ngủ. Anh ngủ giường bên này, cô ngủ giường bên cạnh đối diện giường của anh.

Xuyến thuộc tuýp người khó ngủ, cộng với việc đang tới ngày rụng dâu, cái bụng nó cứ đau âm ỉ làm cô không thoải mái.

Xuyến trăn trở mãi không ngủ được, quay sang Gia Bách đã thấy anh thở đều đều.

Xuyến cố gắng nhắm mắt, một lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, Gia Bách giật mình thức giấc vì nghe tiếng sột soạt bên tai, nghiêng đầu sang một bên, thấy cô vợ nằm lăn qua lộn lại. Anh hốt hoảng bật dậy.

– Xuyến, em bị đau ở đâu à?

Xuyến vẫn rất tỉnh táo, cô nghe giọng anh rất rõ, nhưng vì cái bụng nó cứ đau âm ĩ khiến cô không buồn trả lời.

Gia Bách thấy cô như vậy thì lòng như lửa đốt, anh vội vàng bước xuống giường chạy lại chỗ cô đang nằm, không nghĩ nhiều mà bế thóc Xuyến lên đặt lên giường mình.

Thấy Xuyến một mực ôm bụng, gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, như hiểu ra vấn đề, anh hỏi:

– Em đau bụng đến tháng à.

Xuyến đau đến chảy nước mắt, không trả lời anh mà chỉ gật đầu.

Gia Bách chạy vọt ra cửa, anh đi thang máy xuống phòng cấp cứu.

Thấy cô y tá trực, anh không ngại mở miệng xin một viên thuốc đau bụng kinh.

Cô y tá không làm khó gì anh mà vui vẻ đi lấy thuốc.

Có thuốc rồi, anh chạy như bay lên phòng bệnh.

Lấy nước, đỡ Xuyến dậy, cử chỉ ân cần cho vợ uống thuốc.

Uống xong, anh đỡ Xuyến nằm xuống giường, còn mình thì nằm cạnh.

Sau khi đỡ đau một chút Xuyến ngủ mê man, nhưng cảm giác như có ai đó đang vén áo mình lên, thoa thoa cái gì đó rất dễ chịu rất ấm.

Nửa đêm giật mình thức giấc, cô cảm nhận rất rõ bàn tay của anh đang để lên bụng mình.

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!