Lọc Truyện

Truyện 30 Ngày Làm Vợ Hờ - Đình Lam

Một lúc sau, Gia Bách chậm rãi đi trở ra, vẻ mặt vẫn bình thản như ngày thường nhưng sao Xuyến cứ có cảm giác ánh mắt của anh đang nhìn mình có chút gì đó lạ lẫm, mà cô nghĩ là anh đang bối rối chột dạ. Nhìn anh cô thấy lòng mình chợt dấy lên niềm hân hoan đến lạ.

Rồi đột nhiên cô thấy mặt anh biến sắc trở nên tái nhợt, đôi mày chau lại hết cỡ, Xuyến chưa kịp hỏi anh đã có chuyện gì, thì anh đã lên tiếng:

– Chỗ vết thương của anh hơi đau, em chạy xuống dưới bảo mẹ chở anh đến bệnh viện.

Anh vừa dứt câu là Xuyến vội vàng vọt đi ngay. Ở dưới nhà, mẹ chồng và Gia Hân người đang chuẩn bị đến công ty người thì đến trường, khi thấy cô hớt hải chạy xuống, bà Lệ hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

Thấy gương mặt mẹ chồng lo lắng, Xuyến không dám chần chừ mà đáp ngay:

– Anh Bách nói bị đau, bảo mẹ đưa anh ấy đến bệnh viện.

Cô vừa dứt câu, mẹ chồng đã vội vã chạy lên phòng, thấy một bên hông của Gia Bách rướm máu ướt cả miếng băng gạc, bà hốt hoảng, tái mặt ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng, bà hỏi:

– Đau nhiều không?

– Con không sao, chỉ hơi nhói một chút thôi.

– Thôi đi bệnh viện liền.

Nói rồi bà cẩn thận dìu Gia Bách xuống dưới nhà.

– Con Xuyến đâu đi thay đồ nhanh đi rồi theo mẹ đến bệnh viện, đứng ngây ra đó làm cái gì.

Xuyến đang đứng cùng với Gia Hân, nghe tiếng mẹ chồng quát lớn cô liền giật mình, vội vã chạy vọt lên phòng, thay đồ chuẩn bị hành lý,... tất cả mọi thứ, trong vòng 10 phút cô đã có mặt trước sân nhà, bởi vì Gia Bách bị thương nên mẹ không dám chạy nhanh, còn Gia Hân vì sợ trễ giờ lên lớp nên đã nhờ Anh Dũng đến đưa đi, nói thật nhìn Gia Hân với Dũng tương đối đẹp đôi, xứng cả về ngoại hình lẫn học thức mà không hiểu kiểu gì cứ gặp là như chó với mèo không cãi nhau thì y như rằng hôm đó trời nỗi giông tố ấy.

Xe đi hơn nửa tiếng mới tới được bệnh viện. Sau khi thăm khám xong, bác sĩ cũng bảo là không có gì đáng ngại, nhưng vì sợ vết thương nhiễm trùng nên anh Bách được chỉ định nằm viện để theo dõi thêm.

Và thế là mẹ chồng của Xuyến giao nhiệm vụ chăm sóc Gia Bách cho cô.

Lúc hai đứa đã được sắp xếp xong giường bệnh, điện thoại trong túi của Xuyến lại tiếp tục rung lên.

Nghĩa là bố mẹ gọi đến nên Xuyến vô cùng phấn khích, vội vàng mở điện thoại ra xem, còn chưa kịp vội mừng thì mặt cô đã đanh lại xám xịt.

Những tin nhắn chứa hình ảnh mờ ám giữa Ngọc và anh Bách được chị ta gửi tới cô với những lời lẽ hết sức vô liêm sỉ, trơ trẽn tới mức Xuyến không biết phải dùng từ gì để hình dung ra cái nhân cách thối tha của chị ta nữa. Hoá ra chị ta đã gửi từ sáng, nhưng không nhận được hồi âm của Xuyến nên cay cú ấy mà, chỉ có một bức ảnh thôi mà chị ta liên tục lấy nó để chọc tức cô sao, hừ chị ta quá xem thường cô rồi.

Xuyến không thèm rep lại tin nhắn, cô mang bộ mặt hậm hực suốt cả một buổi chiều, đến cả Gia Bách cũng cảm nhận được rằng Xuyến đang khó ở trong lòng.

Anh hỏi:

– Em bị sao vậy? Cả chiều không nói với anh câu nào vậy?

Xuyến quay mặt lại trừng anh một cái, nhưng không thèm trả lời, anh cau mày khó hiểu, tiếp lời:

– Hay là trong người khó chịu chỗ nào.

Xuyến cảm thấy đầu óc của mình đang nóng hừng hực như muốn nổ tung, cô hét lớn:

– Em nên hỏi anh mới đúng đấy, chị ta đẹp hơn vợ của anh hay sao mà anh ôm chị ta chứ không chịu ôm vợ là thế nào, anh chê em đen đúa quê mùa phải không?

Xuyến chìa điện thoại ra và cái bức ảnh dễ gây hiểu lầm giữa anh và Ngọc cũng được phơi bày ra trước mặt. Gia Bách nhìn thấy nó thì đờ người mấy giây tròn mắt ngạc nhiên, anh đăm chiêu nhìn kĩ bức ảnh một chút mới biết khoảnh khắc ấy diễn ra và lúc nào. Đang ngơ ngác không biết bức ảnh đó từ đầu mà có, thì bên tau của Gia Bách lại tiếp tục nghe tiếng càu nhàu của Xuyến:

– Anh nói gì đi chứ, thế này là thế nào, chị ta đang chọc tức em đấy. Anh xem đi chị ta còn bảo sắp gặp chúng ta rồi kìa.

Gia Bách chẳng quan tâm mấy đến những lời trách móc của vợ, mà cái anh quan tâm chính là sự ghen tuông vô cùng đáng yêu của cô.

– Cô ta bị trượt té, anh chỉ đỡ cô ta thôi.

Gia Bách bình thản nói ra, chỉ là câu trả lời của anh khiến cho Xuyến không hài lòng, cô bắt đầu nổi quạu, cao giọng:

– Thế sao này có vài ba có như thế thì anh vẫn vô tư đỡ như vậy à. Anh xem đi chị ta đang cố tình ngã vào người anh đấy, sau đó nhân lúc anh không chú ý chị ta đã chụp lại bức ảnh này. Thế là chị ta đã thành công chọc tức em.

Gia Bách nhìn Xuyến, sau đó nhoẻn miệng cười, anh nói:

– Thế thì em cứ việc trả đũa lại cô ta là được rồi, chồng em em có quyền sử dụng với bất kì hình thức nào mà.

Gia Bách vừa dứt câu, bất giác Xuyến cảm thấy tim mình đập nhanh ngừng, hai má bắt đầu nóng ran, cô ngại ngùng nói:

– Thôi bỏ đi.

Xuyến bỏ điện thoại xuống bàn, sau đó liền leo lên giường nằm cùng Gia Bách, một lúc sau cô vẫn cảm thấy lấn cấn trong lòng không chịu được, cảm giác như cái cục tức trong người đang chiếm lĩnh tâm trí cô vậy, và rồi không biết Xuyến suy nghĩ gì mà ngồi bật dậy như một cái máy cầm lấy điện thoại nhìn trân trân vào màn hình sau đó lại nhìn Gia Bách, cô cứ lặp đi lặp lại động tác này đến mấy lần, khiến Gia Bách cảm thấy khó hiểu vô cùng.

– Em muốn làm gì anh thì làm đi, nhìn tới nhìn lui không mỏi mắt à?

Gia Bách thản nhiên nói ra, Xuyến liền nhoài người về trước hôn một cái "chụt" vào má anh, sau đó thì cô còn mạnh dạn chụp thêm mấy kiểu ảnh nữa.

Làm xong Xuyến hả hê nằm vật xuống giường mà bắt đầu vả mặt con Ngọc, nó nghĩ đàn ông nào cũng ham mê cái nhan sắc chim sa cá lặn ảo diệu của nó ư, nằm mơ đi.

Lúc Xuyến còn đang hân hoan với những chuyện mình đang làm thì đột nhiên chiếc điện thoại bị Gia Bách giật lấy trong sự ngỡ ngàng của cô. Một giây sau đó, gương mặt của anh bất ngờ áp sát vào gương mặt của Xuyến, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một nụ hôn bất ngờ ập tới, nụ hôn này không giống như nụ hôn chạm môi lúc ở nhà mà giống nụ hôn kiểu Pháp thì đúng hơn, mọi sự trong sáng thơ ngây tuổi mười tám của Xuyến đều bị nụ hôn như vũ bão của Gia Bách làm cho tan biến mất mà thay vào đó là sự trưởng thành, rạo rực trong tâm hồn và trong chính thân thể trong trắng chưa từng trải đời của Xuyến.

Nụ hôn của anh mang theo rất nhiều khát khao và hy vọng của Xuyến, khiến cho cô cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đang bước sang một trang khác, trưởng thành hơn, người lớn hơn, trách nhiệm hơn.

Nụ hôn kiểu Pháp sâu tới mức khiến cho Xuyến cảm thấy không chân thực lắm, đến khi anh rời khỏi môi mình, cô vẫn không thôi sự bàng hoàng xen lẫn ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn anh không tin nổi. Cho tới khi cô cảm nhận được bờ môi mình ươn ướt, lúc đấy cô mới hiểu ra "ừ mình đã được chồng hôn rồi, là nụ hôn kiểu Pháp ngọt ngào"

– Sao vậy, đừng nói là hôn xong cái là đơ luôn đấy nhé.

Trong lòng Xuyến ngập tràn cảm giác hân hoan khó tả bằng lời, đến khi nghe được giọng anh văng vẳng bên tai cô mới sực tỉnh mà thôi ngay cơn mộng mị ngây ngốc của mình.

Cô còn chưa kịp tỉnh táo đã nghe giọng anh vang lên:

– Em không cần phải gửi ảnh đâu gửi cái video này được rồi.

Anh vừa dứt câu, Xuyến cũng vừa sực tỉnh, hai má phím hồng ngại ngùng, con tim đập nhanh liên hồi còn chưa kịp thôi thổn thức đã vội cuống cuồng nhảy xuống giường, nhanh như chớp chụp lấy cái điện thoại rồi chạy vọt vào nhà tắm.

Cô ở trong đấy một hồi, bản thân mới có thể tỉnh táo trở lại.
Sau khi gửi xong, Xuyến thấy hả dạ vô cùng.

Một phút sau, màn hình điện thoại hiện lên chế độ đã xem, Xuyến liên tưởng đến vẻ mặt cay cú khó ưa của Ngọc mà không nhịn được cười.

Sau khi trở ra, Xuyến trở về dáng vẻ bình thường như lúc đầu, tuy nhiên gương mặt của cô lúc này có phần rạng rỡ hơn. Cô thấy anh cứ liên tục nhắn tin với ai đấy, vẻ mặt rất nghiêm túc nên không dám làm phiền anh. Trời về chiều quá nhanh, mới đấy thôi mà đã gần 16 giờ rồi.

Xuyến hồ hởi nói:

– Em chạy xuống lầu mua cơm hộp lên đây, kẻo mẹ lại chuẩn bị đem vào, vất vả lắm.

– Được rồi, em đi đi.

Xuyến đi rồi, Gia Bách mới có thể thoải mái mà gọi điện cho đồng nghiệp của mình.

Anh gọi cho Sơn.

Vừa kết nối đầu dây bên kia cất giọng ngạc nhiên:

– Anh làm thế nào mà bộ trưởng bộ công an Trần Khải Huy, đích thân đến gặp giám đốc công an thành phố Trần Lâm yêu cầu hợp tác điều tra về những vụ án ma túy gần đây, ông ấy còn đem đến năm đồng nghiệp, cùng nhiều cán bộ chiến sĩ giúp đỡ chúng ta phá án đấy.

Nghe Sơn nói, Gia Bách biết ngay là ba mình đã gửi mail cho chú Huy, hai người bạn già đã từng vào sinh ra tử quả nhiên hiểu nhau.

Gia Bách không bàn thêm về chuyện này mà chỉ hỏi:

– Mặt mũi ông ta thế nào?

– Một giây sững sờ, sau đó lại trở về trạng thái bình thường. Mà anh bị thương nặng không?

– Ngoài da thôi không sao?

– Vậy tối nay em rủ chị Trinh đến thăm anh.

– Tuỳ cậu.

– Đợi đã, Sáng nay vừa có án mạng đấy anh, ngáo đá chém chết vợ con, lúc bị bắt cứ như thằng đần ngơ ngác phờ phạc chẳng nhớ ra gì.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!