Cuối cùng, Sở Hạo Vũ vẫn được vào trong.
Dù sao Lý Mộc Uyển cũng đã lên tiếng thay cho Sở Hạo Vũ, hơn nữa còn nghe nói là tài xế của ông cụ Trương, đương nhiên nhân viên tiếp đón không dám làm khó nữa.
“Sở Hạo Vũ, sao anh tới tham gia bữa tiệc mà không có thiệp mời?”
Lý Mộc Uyển cũng dấy lên lòng nghi ngờ, theo lý mà nói, cứ coi như anh là tài xế của Trương Trung Hán thì cũng phải mang theo thiệp mời của bữa tiệc bên người mới đúng chứ.
“Không ai đưa thiệp mời cho tôi cả”.
Sở Hạo Vũ lắc đầu, thở dài một cách bất đắc dĩ.
Lý Mộc Uyển bỗng dưng hoảng hồn, thầm nghĩ có lẽ Sở Hạo Vũ không được mời mà lại tới tham gia tiệc sinh nhật của cô chủ nhà họ Trương!
Cô ta cũng không muốn đi bên cạnh Sở Hạo Vũ quá lâu nên cũng không hỏi thêm điều gì, mà bỏ mặc Sở Hạo Vũ đi một mình trong bữa tiệc.
“Quả nhiên rất hoành tráng!”
Lý Mộc Uyển thở dài nói, vốn dĩ hôm nay cô ta muốn dẫn bạn thân Tô Nghiên tới nhưng nhà họ Trương chỉ mời tổng cộng hai người của nhà họ Lý, tính cả bố cô ta thì chỗ trống còn lại chỉ đủ cho Lý Mộc Uyển.
Haizz, nói không chừng dẫn Tô Nghiên tới thì cũng có thể trà trộn vào như Sở Hạo Vũ?
Điều càng khiến Lý Mộc Uyển khiếp sợ hơn là sự phô trương của cô chủ nhà họ Trương. Là con gái một của Trương Nghĩa Quân, năm đó, sau khi người mẹ qua đời chỉ để lại một cô con gái vì thế Trương Khả được Trương Nghĩa Quân yêu thương hết lòng.
Lần này Trương Nghĩa Quân dùng luôn ba tầng cao nhất của khách sạn Tân Hải để làm phòng tiệc.
Phải biết rằng, ở khách sạn Tân Hải, tầng càng cao càng đại diện cho địa vị cao quý của khách mời được tiếp đãi. Ví dụ như buổi họp lớp lần trước do Lý Lương tổ chức chỉ có thể sắp xếp ở sảnh tầng năm.
“Có gì đáng ngưỡng mộ chứ, dù sao khách sạn này cũng là của nhà họ Trương bọn họ mà!”, Lý Mộc Uyển tự an ủi mình.
Trương Khả ỷ vào gia thế mà thôi, bàn về độ xinh đẹp, nói không chừng còn chẳng thắng nổi mình.
Dĩ nhiên, Lý Mộc Uyển không quên mục đích tới đây hôm nay. Bố cô ta đang tham dự bữa tiệc trên tầng, mà các ông lớn cấp cao của Tân Hải cũng đang ở trên tầng cao nhất của khách sạn là tầng năm mươi hai. Đây mới chỉ là tầng năm mươi.
Đến đây tham gia ngoại trừ một vài nhà giàu mới nổi miễn cưỡng đủ tư cách ở Tân Hải ra thì hầu hết là các cậu ấm cô chiêu như cô ta.
Các cô chiêu cậu ấm này tụ tập lại trò chuyện với nhau, sau này bọn họ sẽ thừa kế sản nghiệp của gia tộc nên đều muốn mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình.
Lý Mộc Uyển cũng không bỏ qua cơ hội tốt này.
Dù sao, nhà họ Lâm đã sụp đổ, bây giờ nhà họ Lý phải tìm một chỗ dựa mới.
“Cũng may, vốn dĩ mình cũng chẳng có tình cảm gì với Lâm Thừa Chí!”, Lý Mộc Uyển chỉ có thể nghĩ như vậy. Việc nhà họ Lâm sụp đổ gây ra tổn thất khó có thể phỏng đoán nổi cho nhà họ Lý, thậm chí còn bị rớt ra khỏi thế lực hạng hai ở Tân Hải.
Lý Mộc Uyển vòng tới vòng lui trong bữa tiệc xem thử có người bạn nào đáng để kết giao hay không, còn Sở Hạo Vũ chỉ có thể đi loanh quanh không mục đích.
“Tu vi của mình, ngoại trừ sự chăm chỉ cố gắng ra thì còn cần sự giúp đỡ của nhiều bảo vật quý hiếm!”
Mấy cậu ấm cô chiêu này chẳng có tý thú vị nào, Sở Hạo Vũ thầm nghĩ.
Suy cho cùng, muốn có bảo vật quý hiếm thì phải có rất nhiều tiền, mà trên người Sở Hạo Vũ ngoài một trăm triệu ra thì chẳng còn gì nữa.
“Thời điểm này muốn kiếm ít tiền, có lẽ nên thành lập một công ty xoay vòng vốn, coi như chi tiêu”.
Tu luyện chưa bao giờ là chuyện của một cá nhân, phía sau mỗi đại tu sĩ là rất nhiều linh thạch và pháp bảo quý hiếm không thể đong đếm hết, với những cái giá cao ngất trời. Dù đang ở trên trái đất thì điều này cũng không thay đổi.
“Này anh, xin hỏi có phải anh tốt nghiệp ở trường đại học Harvard không? Tôi trông anh quen lắm, có lẽ chúng ta từng học chung trường?”, một người đàn ông tiến tới, chủ động chào hỏi Sở Hạo Vũ.
Cuộc trò chuyện thường gặp bây giờ của các cậu ấm cô chiêu là cố tình đề cập đến một địa điểm có vẻ quen quen nào đó, sau đó là có thể thuận lợi kéo gần quan hệ của hai bên, làm tiền đề chuyện trò.
Sở Hạo Vũ lắc đầu.
“À, xin lỗi, tôi nhớ nhầm, Cambridge? Trước khi tốt nghiệp tôi từng sang đó làm sinh viên trao đổi, có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau chăng?”, người đàn ông vẫn tiếp tục nói: “Ngay tại học viện Cambridge?”
Sở Hạo Vũ không muốn để ý, dứt khoát đến mức đầu cũng không thèm lắc.
Ngay lúc này, người bên cạnh đột nhiên mở lời.
“Anh đừng phí công vô ích nữa! Người này là tài xế bên cạnh ông cụ Trương, vừa hay có tên trong danh sách được tham gia bữa tiệc thôi”.
Người đàn ông chủ động bắt chuyện với Sở Hạo Vũ nghe thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo, lúng túng xoay người rời đi.
Suốt cả buổi Sở Hạo Vũ đã gặp ba bốn người tương tự như người đó, thậm chí còn có các cô gái nhà giàu giống như Lý Mộc Uyển cũng muốn kết giao quan hệ với Sở Hạo Vũ.
Tuy nhiên, cũng chẳng có gì bất ngờ, tất cả đều rời đi sau khi nghe mọi người xung quanh khuyến cáo.
“Cậu chủ Thẩm tới!”
Bỗng nhiên, đám người chợt trở nên xôn xao.
“Cậu chủ Thẩm? Thẩm Hàn? Không phải anh ta vẫn còn ở bên quân khu sao? Sao lại rảnh rỗi trở về Tân Hải thế nhỉ?”
“Nghe nói phạm lỗi gì đó trong quân đội nên quay về Tân Hải để tránh đầu sóng ngọn gió. Haizz, nghe nói ở quân khu cũng trèo lên được cả chức Thiếu úy rồi, thật là tuổi trẻ tài cao! So ra chúng ta quá là yếu kém!”
“Mặt mũi của ông cụ Trương lần này cũng lớn ghê, ngay cả cậu chủ Thẩm cũng mời tới được!”
Đám người bàn luận sôi nổi, ngay cả cậu ấm Tân Hải như Diệp Kiệt An cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ khi nhắc đến Thẩm Hàn.
Cùng là cậu chủ như nhau nhưng Thẩm Hàn lại dựa vào thực lực bản thân mà đi trước cả đám người bọn họ, không cần sự chở che của bậc cha chú, nỗ lực một mình vươn lên.
“Thẩm Hàn?”
Lúc Lý Mộc Uyển nghe thấy cái tên này cũng có chút ấn tượng.
Nghe nói nhà họ Thẩm ở tỉnh Liên Châu là một gia tộc vô cùng giàu có, thế lực siêu nhiên, cao đến mức ngay cả nhà họ Trương không thể sánh bằng.
Liên Châu cách Tân Hải chỉ hơn trăm cây số, cho nên rất nhiều gia tộc và doanh nghiệp đều có quan hệ với nhau. Có thể là vì nhà họ Trương một bước trở thành bá chủ Tân Hải nên mới được nhà họ Thẩm ở Liên Châu để ý đến.
“Đây không phải là Tiểu Diệp sao? Đã lâu không gặp!”
Bóng dáng cao lớn của Thẩm Hàn vừa vào đến nơi đã chào hỏi với Diệp Kiệt An.
Bố Diệp Kiệt An là Diệp Hào - chủ tịch của Công nghiệp nặng Cửu Long, cũng là lão làng trong giới doanh nhân Tân Hải, trước kia cũng từng phát triển bên Liên Châu nên nhờ có mối quan hệ này mà Diệp Kiệt An và Thẩm Hàn cũng coi như có quen biết.
“À, vâng ạ, anh Thẩm, vâng vâng, đã lâu không gặp rồi ạ!”
Diệp Kiệt An lắp bắp nói, đối mặt với Thẩm Hàn thì khí thế của hắn cũng lép vế hơn nhiều.
“Sao mọi người đều tụ tập hết ở tầng này vậy? Sao không lên tầng trên xem thử, tôi nghe nói cô chủ nhà họ Trương đang có mặt ở tầng trên cùng của bữa tiệc đấy”, Thẩm Hàn nhìn bốn phía nói.
Có điều, mấy lời này lại khiến sắc mặt người xung quanh trở nên khó coi.
Mọi người đều biết, tầng trên là nơi mà chỉ có những lãnh đạo cấp cao của Tân Hải mới có tư cách đi vào, mà tầng cao nhất lại là những nhân vật cấp cao nhất trong số những nhân vật cấp cao. E là mỗi một người tiến vào đó đều là người nắm ít nhất vài tỷ tài sản trong tay, hoặc là cán bộ cao cấp của Tân Hải.
Đây là quy tắc bất thành văn của bữa tiệc lần này.
Nhưng Thẩm Hàn căn bản chẳng thèm quan tâm đến mấy quy củ kia.