Lọc Truyện

chapter 7 Bạn...không được coi là loài người === 

Sáng sớm hôm sau. 

Nhìn phòng khách gọn gàng và các loại thuốc men được đặt trở lại vị trí cũ, nhưng ánh mắt của Dư Hoài Cẩn không dừng lại ở đó quá lâu, anh vẫn duy trì tiết tấu hàng ngày của mình. 

Nấu cơm và ăn cơm. 

Mỗi một miếng cơm cũng được ăn rất chậm, nó được nhai liên tục trong miệng, với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đó là một điều rất thiêng liêng. 

Mấy ngày kế tiếp cũng không cần phải đi học. 

Dựa theo thường lệ, những người vừa mới thức tỉnh cần phải hấp thụ yêu tinh để cường hóa tố chất thân thể, bao gồm cả trứng đang ấp. 

Và điều này chỉ cần ở nhà cũng có thể hoàn thành được. 

Tất nhiên, nếu như có điều kiện thì cũng có thể đến một lớp đào tạo chuyên giúp những người mới thức tỉnh hấp thu tinh thạch. 

Chỉ có điều là hầu hết trong số đó là thuế IQ. 

Rửa hết bát đĩa và đũa, Dư Hoài Cẩn mặc áo khoác, đẩy cửa bước ra ngoài. 

Với những thành phố xa xôi hẻo lánh như thế này, thì người lớn tuổi sẽ chiếm đại đa số, những người trẻ đều mang trong mình lý tưởng và hoài bão, một mình xách hành lý lên, đi đến nơi xa và cuối cùng chết ở nơi xứ người. 

Thành phố này không quá lớn, Dư Hoài Cẩn đi bộ tầm khoảng hai con phố, rồi rẽ vào một góc. 

Bên trong có mở một cửa hàng tạp hóa. 

Người bán là một người đàn ông trung niên, có lẽ vì buôn bán không được đắt lắm, thế nên người đó đang ngồi chán chường ở trên ghế, thỉnh thoảng ngáp dài một cái. 

Thấy Dư Hoài Cẩn đi vào, người đàn ông trung niên chỉ tùy ý liếc mắt nhìn một cái: "Đồ ở trên bàn." 

Dư Hoài Cẩn không trả lời, đi thẳng đến một cái bàn nhỏ tồi tàn, rồi cầm lên một cái túi vải trên đó. 

"Này, nhân tình của cậu, tôi đã trả xong rồi." 

Người đàn ông trung niên thuận tay tắt tivi, lại nhìn Dư Hoài Cẩn lần nữa, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc, hơn nữa khuôn mặt bên trái cũng lộ ra. 

Bên trái của khuôn mặt, có một vết sẹo rất đáng sợ. 

Nó kéo dài từ trán đến cằm. 

Giống như một con rết nằm trên mặt vậy, thật sự làm cho người ta không rét mà run. 

"Ừ." 

Dư Hoài Cẩn khẽ đáp lại một câu, nhìn người đàn ông trung niên: "Gặp lại sau." 

Sau đó, anh rời đi với chiếc túi vải vẫn còn dính đầy dầu. 

Nhìn bóng lưng của Dư Hoài Cẩn, người đàn ông trung niên nhếch môi cười một tiếng, rõ ràng là đang cười, thế nhưng trong ánh mắt lại không có bất kỳ cảm xúc nào thay đổi cả: "Có lẽ lâu lắm mới gặp lại được nhau." 

Đứng dậy, chỉnh đốn lại quần áo một chút, rồi người đàn ông trung niên bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa dần dần đi xa. 

Mà bên trong cửa hàng tạp hóa, có một người đàn ông hói đầu mập mạp, rõ ràng là đang lâm vào trạng thái hôn mê. 

...... 

"Ở thành phố Hâm Hải lại xuất hiện vài con yêu thú, thương vong rất nặng nề!" 

Trước cửa một cửa hàng trên phố, ông chủ đang buồn chán phơi mình dưới ánh mặt trời, đang nghịch điện thoại, đột nhiên xuất hiện một tin tức, bỗng đứng dậy kêu lên. 

Một nhóm người xung quanh nhanh chóng tụ tập lại, thảo luận không ngừng. 

"Mặc dù thành Hâm Hải là một khu vực xa xôi hẻo lánh, nhưng cũng có Trừ Yêu Các chứ." 

"Làm sao có thể xảy ra chuyện này?" 

Một người hỏi. 

Ông chủ đó vừa lướt tin tức vừa lắc đầu một cái: "Trong tin tức nói, là do hôm đó ở bên ngoài thành phố có xảy ra hỗn loạn, nghi ngờ có Yêu tộc xuất hiện, thế nên phần lớn người của Trừ Yêu Các đều không ở trong thành phố vào thời điểm đó." 

"Ay..." 

"Tình hình càng ngày càng trở nên bất ổn hơn rồi, hy vọng là nơi này của chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì." 

"Chỉ mong vậy." 

"Gần đây, càng ngày càng có nhiều Yêu tộc xâm nhập vào, chẳng lẽ ở bên phía Trấn Yêu Quan kia không chống đỡ nổi nữa hay sao?" 

Nhóm người vẫn đang thảo luận, tin tức lộ ra trong lời nói của tất cả mọi người đều thể hiện ra một hàm ý. 

Nói xấu. 

Kể từ sau khi linh khí hồi phục vào trăm năm trước, Yêu tộc cũng bắt đầu trỗi dậy, hoàn cảnh sống của Nhân tộc cũng càng ngày càng khó khăn. 

May mắn thay, nhóm người thức tỉnh đầu tiên đã đứng lên và trả giá bằng máu thịt của chính mình để xây nên bốn tòa quan ải. 

Trấn Yêu Quan, Phá Hiểu Quan, Thương Khung Quan, Quỷ Môn Quan. 

Bốn tòa quan ải tựa như rãnh trời, ngăn chặn các Yêu tộc từ bên ngoài, hơn nữa cứ cách một khoảng là sẽ có cao thủ của Nhân tộc trấn giữ, cố gắng không để lọt bất kì một con Yêu tộc nào vào để xâm phạm Nhân tộc. 

Mà Mặc Các lại chính là tổ chức cao nhất của Nhân tộc. 

...... 

Về nhà, mở túi vải ra, bên trong là ba viên tinh thạch bán trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong tinh thạch này là một sợi tơ đỏ mờ nhạt. 

Đây cũng chính là năng lượng ẩn chứa bên trong tinh thạch. 

Nó cũng là thứ mà Yêu tộc thôn phệ khí huyết của Nhân tộc, mà ngưng tụ thành tinh hoa. 

Khóa trái cửa phòng, đóng rèm cửa sổ thật chặt, Dư Hoài Cẩn cẩn thận kéo một sợi dây mỏng ở cửa, mà đầu bên kia của sợi dây mỏng chính là một chiếc nỏ nhỏ. 

Ngay khi có người mở cửa bước vào, chiếc nỏ này sẽ được bắn ra trước tiên. 

Tương tự, ở vị trí trước cửa sổ cũng để lại một cái bẫy tương tự. 

Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Dư Hoài Cẩn đi đến một góc của căn phòng rồi ngồi xuống, đảm bảo rằng nếu có người bước vào thì sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của anh, lúc này anh mới nắm chặt tinh thạch và từ từ nhắm hai mắt lại. 

Mà lúc này ở bên trong tinh thạch, dường như sợi tơ đỏ cũng đang sống lại, không ngừng lay động trong tinh thạch, rồi tràn vào lòng bàn tay của Dư Hoài Cẩn. 

Hư ảnh của quả trứng kia lại một lần nữa xuất hiện ở trong đầu của Dư Hoài Cẩn, ở dưới hoa văn chín đường kim sắc, quả trứng càng ngày càng thần bí hơn. 

Trong lúc mơ hồ, chín đường văn này bắt đầu chầm chậm phết tán ra, như thể là phải bao phủ hết hoàn toàn quả trứng. 

...... 

Một tòa thâm sơn cách Trấn Yêu Quan không xa. 

Một ông lão mặc áo khoác trắng rộng thùng thình, cứ như vậy ngồi khoanh gối ở trên đỉnh núi, đột nhiên ông lão lại mở to hai mắt ra, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn. 

"Con đường này không đi được." 

Nói một cách nhẹ nhàng, ánh mắt của ông lão rơi vào phía dưới chân núi. 

Vài người mặc áo choàng đỏ đột nhiên dừng bước lại, người dẫn đầu là một thanh niên có mặt mũi anh tuấn đẹp trai, anh ta ngẩng đầu lên nhìn ông lão ở trên đỉnh núi, lộ ra nụ cười tỏa nắng, lộ ra vẻ vô hại: "Tiền bối, chỉ mượn đường đi thôi." 

"Đều là Nhân tộc, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau mới phải chứ." 

Ông lão chậm rãi lắc đầu và lặp lại một lần nữa: "Con đường này không đi được." 

"Nếu hôm nay vãn bối nhất quyết phải đi qua thì sao?" 

Nụ cười trên mặt của người thanh niên dần dần thu lại, anh ta cân nhắc nhìn ông lão nói. 

"Chết." 

Giọng nói vẫn rất bình thản, giống như đang tường thuật một sự thật, mà sau khi dứt lời, đột nhiên sau lưng ông lão xuất hiện hư ảnh của quyền trượng, mà ở trên cây quyền trượng lại có khảm bảy viên tinh thạch có hình dạng khác nhau, trông vô cùng rực rỡ. 

Giữa núi rừng, hoa cỏ không có gió lại tự động nhẹ nhàng đung đưa, vào giờ khắc này giống như là đang sống lại vậy. 

"Vãn bối chỉ đang nói đùa một chút thôi." 

"Từ trước cho tới nay, Thần Giáo của vãn bối vẫn luôn dốc hết tâm huyết vì Nhân tộc, không có hai lòng." 

"Đều cùng là Nhân tộc, làm sao có thể tranh chấp cùng với tiền bối chứ." 

"Vãn bối cáo từ." 

Kính cẩn khom người về phía của ông lão, cúi đầu, rồi sau đó người thanh niên mới chậm rãi lui về phía sau đem mọi người rời đi. 

"Để cho cậu đi sao?" 

Ông lão lên tiếng lần nữa, hư ảnh của quyền trượng kia cũng được ngưng thành thực thể, cắm vào trong đất ở bên cạnh ông lão. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!