Lọc Truyện


chapter 5 Cuộc đời của sát thủ số một thế giới === 

Thiếu niên thở phào nhẹ nhõm, thậm chí không để ý vết thương trên người, vội vàng đi ra cửa. 

Chẳng biết tại sao, giờ phút này cậu ta thậm chí cảm thấy căn phòng thoạt nhìn hết sức bình thường này lại đáng sợ hơn cả nhà giam của Cảnh Vệ Ti. 

Cho dù là vậy, thiếu niên vẫn thận trọng như lúc tới, sau khi đẩy cửa ra thì cẩn thận quan sát xung quanh, xác nhận không có người Cảnh Vệ Ti mới đi ra ngoài. 

Tìm được đường sống rồi. 

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu thiếu niên. 

Thế nhưng ngay khi chân cậu ta vừa mới bước ra khỏi cửa thì cảm nhận được dường như có một bàn tay nắm lấy cổ áo mình, mạnh bạo kéo trở về. 

Chủ nhân của bàn tay dùng rất nhiều sức, nếu cậu ta không bị thương thì người đó thậm chí có thể xé rách áo của cậu ta. 

Nhưng hôm nay... 

Thiếu niên lần nữa trở lại căn phòng, mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Dư Hoài Cẩn đứng đối diện mình, ánh mắt đầy khó hiểu. 

Dư Hoài Cẩn thuận tay đóng cửa lại, vẫn bình tĩnh như trước: "Tôi không hạn chế tự do của cậu, vì vậy... đây không được tính là giam giữ phi pháp." 

"Ít nhất thì cậu đã rời khỏi căn phòng này." 

"Ừ, đúng là vậy." 

Sau đó, Dư Hoài Cẩn còn không quên gật nhẹ đầu như để chứng minh lời mình nói hoàn toàn có lý. 

... 

Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, thiếu niên không rõ mình đã suy sụp bao nhiêu lần. 

Trong mắt cậu ta, gương mặt trẻ trung của Dư Hoài Cẩn chẳng khác nào ma quỷ. 

"Tùy tiện ngồi đi." 

"Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, tốt nhất không nên lộn xộn, sau đó nhớ dọn sạch máu trên sàn nhà giúp tôi." 

"Nếu không thì tôi sẽ không vui đâu." 

Dư Hoài Cẩn dặn dò hai câu rồi tiện tay cất thuốc vào tủ, ngồi xuống ghế bên cạnh, lần nữa rơi vào trạng thái ngẩn người. 

Còn thiếu niên thì đứng ngây ra tại chỗ, nhất thời không biết mình nên nghỉ ngơi một chút trước hay dọn dẹp trước. 

"Xem ra cảm giác của mình không sai." 

Dư Hoài Cẩn ngồi trên ghế xuất thần, mỗi lần tâm trạng thiếu niên sụp đổ đều có những sợi năng lượng màu xám nhạt bay lên, hơn nữa còn chui vào bức tranh trong đầu anh. 

Mà trong bức tranh gậy Long Vân cũng có vẻ rõ nét hơn trước một chút. 

Tuy tốc độ rất chậm nhưng quả thực có hiệu quả. 

Nói cách khác, năng lượng này được tạo ra từ cảm xúc của người khác, và cảm xúc này phải do chính mình gây ra mới được? 

Dư Hoài Cẩn dường như đã nghĩ thông vài chuyện, nhìn thiếu niên bằng ánh mắt sáng rực. 

Còn thiếu niên bị trọng thương đang dọn dẹp lại cảm thấy sau lưng lạnh toát, như có gai nhọn đâm vào người. 

Khiến cậu ta không chịu nổi chính là vết thương trên ngực cậu ta vẫn không ngừng chảy máu, mỗi lần cậu ta lau sàn sẽ càng có nhiều máu rơi xuống sàn hơn, liên tục không ngừng. 

Mắt thấy thiếu niên càng ngày càng thở dốc, cơ thể run rẩy sắp ngã, Dư Hoài Cẩn quan tâm tiến lên hai bước: "Vết thương của cậu rất nghiêm trọng, nếu hoạt động quá mạnh sẽ chết đấy." 

Đối diện với ánh mắt không thể tin của thiếu niên, Dư Hoài Cẩn đi vào nhà tắm lấy một cục xà phòng thơm đưa cho thiếu niên: "Xà phòng lưu huỳnh dễ tẩy vết máu hơn, như vậy cậu có thể đi nghỉ ngơi sớm hơn." 

Thiếu niên thản nhiên cầm lấy cục xà phòng lưu huỳnh, trong lòng không buồn không vui, chết lặng quỳ xuống, lau sạch sàn. 

Dư Hoài Cẩn nhìn khí màu xám bốc lên từ đỉnh đầu thiếu niên càng ngày càng ít, cuối cùng không còn nữa thì ngây ra một lúc, lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt thiếu niên lần nữa. 

"Tôi mới nhớ ra lưu huỳnh có hại cho da." 

Sau khi lấy lại cục xà phòng lưu huỳnh, nhìn đỉnh đầu thiếu niên lại toả ra khí màu xám, Dư Hoài Cẩn lúc này mới hài lòng ngồi xuống ghế. 

"Tôi đồng ý!" 

Thiếu niên dường như đã ra một quyết định quan trọng, hít một hơi thật sâu, đứng dậy nhìn Dư Hoài Cẩn, nghiêm túc nói. 

"Cho tôi mượn giấy bút, tôi muốn viết di thư trước khi chết." 

Dư Hoài Cẩn ngơ ngác nhìn thiếu niên, cảm thấy khó hiểu. 

"Cho dù tôi không tự sát thì cũng sẽ chết vì mất máu quá nhiều." 

"Còn không bằng chết có tôn nghiêm một chút." 

"Không phải anh nói tôi nợ anh một mạng sao? Bây giờ trả cho anh." 

Thiếu niên kiêu ngạo hất hàm. 

Giờ phút này, dường như cậu ta quay trở lại là thiếu niên nhiệt huyết quyết tâm làm sát thủ hàng đầu thế giới ngày trước. 

Sát thủ, đồng nghĩa với việc không sợ chết, thậm chí còn dũng cảm đối mặt với cái chết. 

Hóa ra... trong vô thức, mình đã quên mất ý định ban đầu. May mắn thay, vào giây phút cuối cùng, đã tìm lại được tôn nghiêm của sát thủ. 

"Cậu không thể chết được." 

Dư Hoài Cẩn quyết đoán lắc đầu, không hề do dự. 

Nguồn năng lượng ổn định như thế, nếu chết rồi thì thật đáng tiếc. 

"Không, tôi phải chết!" 

"Chỉ có chết với bảo vệ được tôn nghiêm sát thủ của tôi." 

Nhưng rồi thiếu niên lại cố chấp lắc đầu: "Cũng phải, nếu đã muốn chết thì không cần để lại di thư. Sát thủ... không được có tình cảm." 

Dứt lời, kẽ ngón tay của thiếu niên đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao nhỏ, chậm rãi đưa lên cổ. 

Từ từ nhắm hai mắt lại, theo thói thường của những người sắp chết, thiếu niên lần nữa hồi tưởng cuộc đời mình. 

Nửa năm trước, quyết tâm làm sát thủ hàng đầu thế giới. 

Ba ngày trước, nhận được đơn hàng đầu tiên. 

Buổi sáng, điều tra địa hình, buổi chiều, ra tay. 

Không địch lại, bỏ chạy, vào nhầm ổ sói, chết. 

Tuy rằng không quá viên mãn, nhưng... dù sao cũng xem như cuộc sống đích thực của sát thủ. 

Khóe miệng của thiếu niên vô thức cong lên, nở nụ cười nhẹ nhõm. 

Dư Hoài Cẩn đứng dậy, nhíu mày, nương theo ánh trăng nghiêm túc quan sát khuôn mặt của thiếu niên, kỳ quái hỏi: "Cậu thật sự là sát thủ?" 

"Chưa từng giết người, trên người không có chút mùi máu tươi nào." 

Thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, căm tức nhìn Dư Hoài Cẩn: "Chẳng qua là tôi thất thủ mà thôi! Nếu cho tôi thời gian, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành sát thủ hàng đầu thế giới!" 

"Thôi, có nói anh cũng không hiểu!" 

Không buồn nói nhiều với Dư Hoài Cẩn, thiếu niên lần nữa nhắm hai mắt lại, một lần nữa hồi tưởng cuộc đời mình. 

"Vị trí không đúng. Chỗ cậu định cứa là khí quản, sẽ không chết ngay được." 

"Hơn nữa còn rất đau đớn." 

Dư Hoài Cẩn tốt bụng khuyên nhủ. 

Bàn tay cầm đao của thiếu niên khựng lại giữa không trung. Cậu ta do dự một chút rồi thay đổi vị trí. 

Chết tiệt, lại phải hồi tưởng cuộc đời mình một lần nữa. 

Thiếu niên thầm mắng. 

"Chỗ đó cũng không được, máu sẽ bắn ra." 

"Phòng bị bẩn rất khó dọn." 

Dư Hoài Cẩn nhíu mày, có chút không vui. 

... 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!