Sau đó, Sở Bắc và Thanh Vũ đã đi theo Tiểu Ngô.
Lúc này, Tống Sơn mới giận dữ lườm Tống Y Nhiên.
“Nhìn đi, nhờ phúc của con đấy, giờ đã biết mình sai ở đâu chưa?”
Nghe Tống Sơn trách mắng như vậy, Tống Y Nhiên hừ lạnh một tiếng rồi vẫn ráo hoảnh: “Tự bố đòi giảm giá cho người ta đấy chứ, con có làm gì sai đâu”.
Tống Sơn nghe thấy thế thì tức phát điên, ông ấy chỉ tay vào Tống Y Nhiên, nhưng không nói được gì.
Một lát sau, Tiểu Ngô đã dẫn Sở Bắc và Thanh Vũ quay lại.
“Thưa sếp, làm thủ tục xong rồi ạ.”
Tống Sơn gật đầu, ván đã đóng thuyền, dù ông ấy có tiếc đến mấy thì chuyện cũng đã vậy rồi thì phải chấp nhận thôi.
Hơn nữa, ông ấy cũng biết Sở Bắc có nhiều tiền như vậy trong thẻ, chứng tỏ cũng có thân phận cao quý.
Anh chỉ đến mua xe, chứ không gây phiền phức gì cả, như vậy là nể mặt ông ấy lắm rồi.
Coi như ông ấy bỏ tiền ra để chuộc tai hoạ do con gái mình gây ra vậy.
“Cậu Sở, giờ cậu định tự lái xe đi hay để tôi cho người lái giúp?”
Bình thường, Tống Sơn không bao giờ nói như vậy, vì người đến mua xe kiểu gì cũng biết lái.
Các khách hàng làm thủ tục xong thì sẽ tự lái xe đi ngay.
Nhưng ông ấy hỏi vậy là muốn lưu lại ấn tượng tốt với Sở Bắc.
Chẳng may ông ấy mà khiến Sở Bắc phận ý là hỏng ăn ngay.
“Chúng tôi tự lái được”.
Sở Bắc mỉm cười rồi ngỏ ý cảm ơn Tống Sơn.
Sau đó, anh ngoảnh lại nhìn Tống Y Nhiên rồi nói: “Cô Tống, bây giờ cô còn nghĩ tôi không mua nổi xe nữa không?”
Tống Y Nhiên có vẻ lúng túng, cô ta hừ lạnh một tiếng ngoảnh đầu đi, không nói gì hết.
Với tính cách của cô ta thì dù Sở Bắc có tiền thì cô ta cũng chẳng coi anh ra gì.
Nhưng bây giờ thì cô ta không dám nữa rồi.
Vì cô ta có tính cách ngay thẳng, chứ không phải kẻ ngốc.
Sở Bắc có nhiều tiền như vậy, chắc chắn thân phận của anh không tầm thường. Nếu cô ta mà đắc tội với anh thì chưa cần Sở Bắc làm gì cô ta.
Chắc chắn bố cô ta sẽ xử cô ta đầu nước.