Nghe thấy lời này, Tống Sơn suýt nữa đã tức chết rồi.
Ông ta để Tống Y Nhiên làm nhân viên bán hàng, chính là muốn rèn luyện tính cách cô ta.
Nhưng không ngờ, cái nết Tống Y Nhiên lại còn trở nên tệ hại hơn.
Mà Sở Bắc không ngờ lửa mâu thuẫn lại có thể dẫn đến tới chỗ mình, thoáng chốc anh cũng thấy dở khóc dở cười.
Sau lưng Sở Bắc, Thanh Vũ cũng cảm thấy bó tay.
“Theo ý cô thì chê tôi không mua nổi Bentley?”
Sở Bắc khẽ cười, giọng điệu ít nhiều có chút trêu đùa!
Thanh Vũ âm thầm lắc đầu, đối với Tống Y Nhiên cũng có chút cạn lời.
Người ta thường bảo không thể trông mặt mà bắt hình dong, đường đường là thần tướng trấn quốc, mà lại không mua nổi một chiếc xe sao?
Nói ra sợ rằng cũng chẳng ai tin!
“Thế nào, chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao?”
Tống Y Nhiên bĩu môi, ra vẻ thì đúng là như vậy!
“Một tên nghèo kiết xác như anh, quần áo trên người cũng không hơn một trăm đồng nữa!”
“Anh cũng chỉ có thể ngắm nhìn Bentley thôi, còn muốn mua Bentley? Đúng là cười chết tôi rồi!”
Ha!
Đối với chuyện này, Sở Bắc cũng chỉ cười lạnh!
Đời người chính là như vậy, khi anh xem thường người khác.
Người khác cũng cùng lúc xem thường anh vô tri!
“Đủ rồi! Nếu con còn nói bậy nữa thì cút đi cho bố!”
Tống Sơn nhìn thấy vậy, tức đến mặt cũng xanh xao.
Khiến Tống Y Nhiên cũng bị dọa sợ run rẩy cả người, cúi thấp đầu, trong lòng vẫn tức giận như cũ.
“Chẳng phải chỉ là một tên nghèo kiết xác sao? Khách sáo với anh ta làm gì?”
Tống Sơn quát xong, lúc này mới cười xòa nhìn Sở Bắc!
“Cậu trai, thật sự rất xin lỗi, dù cậu thích chiếc nào thì tôi cũng đều giảm hai mươi phần trăm cho cậu! Cả sảnh trưng bày này, cậu cứ tùy ý chọn!”
“Thật sao?”
Sở Bắc khẽ cười, vẻ mặt có chút trêu đùa.
Không thể không nói, Tống Sơn này cũng rất biết làm ăn.
Nếu đã như vậy…
“Nếu ông chủ Tống đã nói như vậy thì tôi không khách khí nữa!”
Nói xong, Sở Bắc nhìn về phía Thanh Vũ, giọng điệu trêu chọc.