Lọc Truyện

Gậy trúc vừa rơi xuống đất, toàn bộ ngôi nhà cổ dường như rung chuyển.  

 

Một luồng khí thế ác liệt lấy Sở Bắc làm trung tâm lan ra tứ phía, quét sạch nơi này!  

 

Đùng đùng đùng!  

 

Bất luận là Lạc Vinh Quang ở phía trước, hay là Lạc Viễn Hà và đám người Lý Nham ở phía sau ông ta đều lần lượt lùi lại mấy bước.  

 

Người nào người nấy đều trố mắt, ánh mắt nhìn Sở Bắc như thể đang nhìn quái vật.  

 

“Cậu… cậu, sao lại thế này?”  

 

Lạc Vinh Quang kinh ngạc đến ngây người, chỉ tùy tiện vung gậy trúc một cái liền có thể đẩy lui nhiều người như vậy.  

 

Đây phải là sức mạnh lớn mạnh đến mức nào chứ?  

 

Chẳng lẽ Sở Bắc này thật sự không phải là người phàm sao?  

 

Mà cả nơi này chỉ có một mình Lạc Tuyết là không bị ảnh hưởng.  

 

Lúc này, cô ngây người nhìn cảnh tượng này, không biết đã xảy ra chuyện gì.  

 

“Sở Bắc làm việc thì chưa tới phiên mấy người chỉ tay năm ngón ra lệnh đâu!”  

 

Giọng điệu của Sở Bắc nhàn nhạt, nhưng mỗi một chữ đều tựa như sấm, vang vọng bên tai tất cả mọi người.  

 

“Số phận của Tiểu Tuyết cũng nên do chính cô ấy lựa chọn!”  

 

“Các vị cứ gây khó dễ như vậy, chẳng lẽ, coi Sở mỗ không tồn tại sao?”  

 

Dứt lời, không gian xung quanh lập tức im ắng!  

 

Đối mặt với ánh mắt trống rỗng của Sở Bắc, không biết vì sao, chẳng ai dám nói gì.  

 

Rõ ràng Sở Bắc chỉ là một tên mù tay trói gà không chặt, nhưng lại mang đến cho bọn họ cảm giác giống đang ở cùng với Sát Thần vậy!  

Bầu không khí nhất thời có chút cổ quái.  

 

Người nhà họ Lạc mắt lớn trừng mắt nhỏ, chẳng ai dám nói câu nào.  

 

Ngay cả Lạc Mai cũng hiếm khi ngậm miệng lại.  

 

Một lúc sau, Lý Nham cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.  

 

Hắn ta nghiến răng, nhìn chằm chằm Sở Bắc.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!