Lọc Truyện

 La Vạn Sơn xoay người, trong mắt lấp lóe ánh sáng hận thù, làm thế nào cũng không giấu được.  

 

“Sở Bắc, hãy đợi đấy! Dám động đến con tôi, tôi muốn cậu sống không bằng chết!”  

 

Một đêm này, chắc chắn có rất nhiều người ngủ không ngon giấc.  

 

…  

 

Sáng sớm hôm sau, Sở Bắc tỉnh dậy từ sớm.  

 

Một đêm này, tất nhiên là anh ngủ ở trong phòng bệnh.  

 

Có Phương Chính Quân ra mặt, thêm một cái giường cũng chỉ là một câu nói mà thôi.  

 

Anh vừa đứng dậy, Lạc Tuyết cũng tỉnh lại.  

 

Nhìn thấy con gái vẫn đang ngủ say, hai người ăn ý không nói gì.  

 

Chờ ra khỏi phòng bệnh, Lạc Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra.  

 

“Hôm nay anh chăm sóc Tâm Nhi, tôi đi làm!”  

 

Nói xong, còn chưa rời đi, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên.  

 

Cô lấy ra liếc nhìn, không ngờ lại là mẹ Chu Cầm gọi đến.  

 

Vừa ấn nút nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng quát giận dữ.  

 

“Con bé chết tiệt này, con chết ở đâu rồi? Nếu con còn không trở về, mẹ con sẽ bị người ta đuổi ra ngoài đấy”.  

 

 

 

“Mẹ? Mẹ sao vậy?”  

 

Lạc Tuyết khẽ nhíu mày, mơ hồ có loại dự cảm xấu.  

 

“Sao rồi? Con còn có mặt mũi hỏi mẹ sao rồi?”  

 

Đầu bên kia điện thoại, Chu Cầm tức đến nổ phổi.  

 

“Còn không phải tai họa do con và tên mù kia gây ra sao?”  

 

“Cho con nửa tiếng! Nếu con còn không trở về, vậy vĩnh viễn đừng về nữa”.  

Tút tút tút…  

 

Nói xong, bên kia dứt khoát cúp máy.  

 

Lạc Tuyết đặt điện thoại di động xuống, sắc mặt rất khó coi.  

 

Cuối cùng chuyện nên đến cũng đến rồi.  

 

“Sao vậy?”  

 

Sở Bắc bước đến, quan tâm hỏi han.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!