Lọc Truyện

Trầm Tịch Thần Đế - Vân Viễn (FULL)

Ý thức của Vân Viễn dần dần thức tỉnh. 

Sao lại thế này…Chẳng lẽ ta còn chưa chết! Rõ ràng ta đã rơi xuống vách núi Tuyệt Châu, sao có thể còn sống! Hơn nữa, trên người vậy mà lại không có cảm giác đau đớn… Ngay cả một chút khó chịu cũng không có? Đây là chuyện gì? 

Vân Viễn lập tức mở ra hai mắt, vội vàng ngồi dậy, hắn nhanh chóng phát hiện ra bản thân mình đang ngồi trên giường lớn mềm mại, phía trên đầu giường là chiếc rèm lụa màu đỏ buông xuống, nhuộm đẫm không khí vui mừng. 

“A! Tiểu Viễn! Ngươi…ngươi tỉnh rồi!” 

Giọng nói của một thiếu nữ vang lên, mang theo sự vui vẻ truyền đến tai hắn, sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt. 

Đó là một cô gái có vẻ ngoài tầm mười lăm, mười sáu tuổi, một thân váy dài xanh biếc, làn da trắng nõn xinh đẹp, đôi môi hồng hồng kiều diễm ướt át, chiếc mũi thanh tú vểnh vểnh, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ vui sướng như một hồ nước trong suốt, sạch sẽ mà trong trẻo, khiến cho người khác động lòng. Cả khuôn mặt dịu dàng ôn nhu, ngây thơ trong sáng. Còn nhỏ tuổi mà đã có phong thái như thế, có thể tưởng tượng được sau này lớn lên sẽ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào. 

Nhìn cô gái đang đứng gần trong gang tấc, Vân Viễn cảm thấy có chút mơ hồ, theo bản năng thốt ra ba chữ: “Cô nhỏ?” 

Cô gái nâng cổ tay trắng nõn lên, bàn tay bé nhỏ như ngọc dịu dàng đặt lên trán Vân Viễn, vẻ mặt cô ấy cũng thả lỏng hơn đôi chút, sau đó cô ấy mỉm cười nói: “Nhiệt độ cơ thể cũng đã khôi phục bình thường rồi, thật tốt quá, vừa rồi suýt chút nữa ta đã bị doạ chết. Tiểu Viễn, trong người ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?” 

Đối diện với đôi mắt tràn đầy thân thiết của cô gái, Vân Viễn có chút đờ đẫn lắc đầu…Tinh thần rơi vào trạng thái mông lung. 

“Trước hết ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, ta đi thông báo cho ông nội. Hôm nay chính là ngày vui của ngươi, ngươi lại đột nhiên té xỉu, ông nội ngươi suýt chút nữa đã phát điên, lúc nãy đã tự mình ra cửa mời Tư Đồ đại sư rồi”. 

Dưới sự vội vàng, cô gái không phát hiện ra biểu cảm khác thường của Vân Viễn, cô ấy ấn bả vai, để cho hắn quay trở lại giường nằm, sau đó nhanh chóng rời đi. 

Cửa bị đóng lại, Vân Viễn lần thứ hai ngồi dậy từ trên giường, hai tay ôm lấy đầu mình. 

Nơi này là Cửu Châu Thành – một tòa thành nhỏ nằm ở phía đông của đế quốc Vân Lam, một trong bảy đế quốc của đại lục Huyền Thiên, mà hắn chính là cháu trai duy nhất của ngũ trưởng lão Tiêu Môn, Cửu Châu Thành – Tiêu Viễn! Năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. 

Đây là thân phận hiện tại của hắn. 

Ký ức về hơn hai mươi năm ở đại lục Thương Khung kia nhất thời xuất hiện trùng điệp, làm cho hắn không khỏi giật mình. 

Ta là Tiêu Viễn…Vậy ký ức về đại lục Thương Khung kia là như thế nào? 

Chẳng lẽ, sau khi ta chết đi ở đại lục Thương Khung, lại xuyên vào thân thể này? 

Không đúng! Rõ ràng hắn chính là Tiêu Viễn! Hắn vô cùng quen thuộc căn phòng này, từ nhỏ đến lớn, tất cả ký ức đều rõ ràng rành mạch, tất cả đều là tự hắn trải qua, tuyệt đối không có khả năng đánh cắp ký ức của người khác! 

Chẳng lẽ, tất cả mọi thứ ở đại lục Thương Khung kia đều là một giấc mộng? Sau khi mình rơi xuống vách núi Tuyệt Châu thì bản thân bỗng nhiên tỉnh mộng? 

Nhưng ký ức về đại lục Thương Khung cũng vô cùng rõ ràng… ân oán tình thù suốt hai mươi tư năm đó, sao có thể là mộng? 

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? 

Vân Viễn…Bây giờ hắn là Tiêu Viễn, một lúc lâu sau hắn mới bừng tỉnh, cuối cùng ánh mắt chậm rãi bình tĩnh trở lại, suy nghĩ cũng dần dần trở nên rõ ràng. 

Lúc này đang là tờ mờ sáng, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng rõ, hôm nay, là ngày thành hôn của hắn và Hạ Linh Lăng, ba mươi phút trước, hắn bị cô nhỏ đánh thức, thay bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, ăn một bát cháo do cô nhỏ tự tay hầm, sau đó, hắn liền cảm thấy toàn thân không có sức lực…Tiếp đó, cái gì hắn cũng không biết. 

Cho tới bây giờ mới tỉnh lại. 

Giờ phút này, một hương vị từ bên môi hắn truyền đến, Tiêu Viễn khẽ mím môi, sắc mặt lập tức thay đổi. 

Đây là…Thí Tâm Tán! 

Những năm ở đại lục Thương Khung, có Trầm Tịch Châu trong người, Vân Viễn nắm rõ vạn độc thiên hạ trong lòng bàn tay, có thể nói, trên đời này không có loại độc nào mà hắn không biết, cho dù là độc gì, hắn chỉ cần nhẹ nhàng ngửi một chút là có thể lập tức nói ra tên và thành phần của nó. Đồng thời, có được Trầm Tịch Châu, không loại độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể hắn, cho dù là loại độc lợi hại đến mấy cũng không thể gây thương tổn. 

Thí Tâm Tán được điều chế từ Tuyệt Hồn Thảo và Tử Văn Hải Đường, hoà tan được trong nước, không màu không vị, khi nó xâm nhập vào cơ thể, hơn mười giây sau có thể cướp đi mạng sống của người đó, trực tiếp mất mạng, thậm chí, trên thi thể còn không xuất hiện bất kỳ dấu vết trúng độc nào. 

Ánh mắt Tiêu Viễn tối lại, phút chốc đã hiểu ra. 

Thì ra không phải là hắn vừa mới hôn mê, mà là ăn cháo có Thí Tâm Tán, rồi bị trúng độc mà chết! Sau khi luân hồi chuyển thế, sinh ra ở đại lục Thương Khung, rơi xuống vách núi Tuyệt Châu…Vậy mà hắn lại trọng sinh trở về kiếp trước của mình, khi thân thể này của hắn vừa mới chết! 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!