Lọc Truyện

Cô nhắm chặt mắt lại, tay vô thức bám lấy lão Hà, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tưởng Vũ Hách vội đi đầu thai à??? Đồ táng tận lương tâm! Không có tình người! Cũng may bác sĩ khéo tay, nhanh chóng băng bó lại rồi nói: "Một tuần sau đến thay băng tiếp, chú ý đi lại, tránh ăn cay, có thể ăn canh hầm xương để bổ sung canxi."

Cả người Ôn Dư mềm nhữn, cô yếu ớt nói lời cảm ơn với bác sĩ, rồi đỡ lấy cánh tay của chú Hà để đứng dậy: "Cháu xin lỗi vì đã làm phiền chú, cháu..."

Lời còn chưa nói xong, Ôn Dư kinh hoàng phát hiện... thứ mà cô đang bám lấy là một cánh tay mặc vest.

???

Ôn Dư nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt của mình cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Tưởng Vũ Hách.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, ánh mắt không mấy thiện cảm: "Có thể buông tay ra chưa."

Ôn Dư đột nhiên rút tay lại, có lẽ là vì sợ hãi.

Sau đó cô trở nên luống cuống, miệng có chút thở dốc, vành mắt đỏ hoe, đầu cúi nhẹ, cố gắng kìm lại giọt nước mắt sắp trào ra, nghẹn ngào nói:

"Em xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh."

Nước mắt lã chã chỉ chực khóc, nhìn là thấy thương.

Ôn Dư cảm thấy màn biểu diễn này xứng đáng được điểm tuyệt đối.

Thật vất vả mới đau đến rơi nước mắt, không thể để lãng phí được.

Dữ liệu cho thấy, đàn ông sợ nhất là phụ nữ khóc, nhất là cái kiểu vừa kiên cường lại vừa yếu đuối, yếu đuối đến mức nhãn nhịn, che đi nước mắt của mình, đây là thứ gây sát thương nhất đối với đàn ông.

Nếu ngay cả nước mắt của phụ nữ mà Tưởng Vũ Hách cũng không chút lay động thì Ôn Dư có thể chấm dứt kế hoạch sớm và gói gém rời đi rồi.

Ôn Dư vẫn chờ Tưởng Vũ Hách lên tiếng.

Nhưng Tưởng Vũ Hách chỉ nhíu mày: "Biết chậm trễ mà còn không đi?"

Ôn Dư: "...

Tưởng Vũ Hách là đồ vô lương tâm!!!

Trên đường về nhà, Ôn Dư đã mất hết sức chiến đấu, đang chán nản nghịch điện thoại thì thấy một loạt tìm kiếm đang thịnh hành trên Weibo.

#Lê Mạn trầm cảm#

#Tổng tài Á Thịnh quan tâm đến nghệ sĩ#

#Ðau lòng cho Lê Mạn#

€ó vô số chủ đề như vậy, nhất là khi những bức ảnh chụp chung của Lê Mạn và Tưởng Vũ Hách được tung ra, trong ảnh là Lê Mạn đang mỉm cười ôm bó hoa, còn có Tưởng Vũ Hách đứng bên cạnh, hoàn toàn không nhìn ra giữa hai người này còn có vụ chuốc thuốc rồi uy hiếp nhau.

Cuối cùng Ôn Dư cũng biết vừa nấy người đàn ông này đã làm gì.

Nhưng cô vẫn không hiểu.

Hai người này rõ ràng là ghét nhau, sao trên mạng lại tỏ ra hòa hợp như vậy? Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Còn những cư dân mạng đang đau lòng cho Lê Mạn, nếu biết cô ta từng muốn chuốc thuốc mê uy hiếp ông chủ, liệu có còn đồng tình như bây giờ không.

Tin tức trong giới giải trí đều là bày ra cho công chúng xem, còn chân tướng và những quy tắc sâu xa hơn, những cư dân mạng hóng chuyện qua đường này sẽ không thể nào. biết được.

Giống như tên tra nam Thẩm Minh Gia đó, ở trong mắt mọi người là một chàng trai ngại ngùng, thậm chí sẽ đỏ mặt xấu hổ khi đứng trước những cô gái.

Thật ra lại là kẻ tham lam, ngoại tình, sáng nắng chiều mưa, lại còn bị hôi chân nữa chứ.

Lúc đó Ôn Dư đúng là mù rồi mới va phải hẳn ta, giờ nhớ lại mới cảm thấy thật ghê tởm.

Không bao lâu sau xe đã tới biệt thự.

“Tạm biệt anh trai" Ôn Dư không chút do dự muốn nhảy xuống xe như lần trước.

Tưởng Vũ Hách liếc nhẹ Lệ Bạch, Lệ Bạch hiểu ý liền xuống xe: "Tôi giúp cô."

Ôn Dư hơi kinh ngạc.

Trên xe của Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư phải tuân thủ theo quy tắc, không chỉ không được ngồi cùng hàng với anh mà còn phải tự thân vận động, đôi khi chú Hà cũng sẽ đỡ cô, nhưng nếu Tưởng Vũ Hách vội đến công ty họp như hôm nay, chú Hà cũng không có thời gian để ý đến cô.

Nhưng hôm nay Lệ Bạch lại giúp cô.

Không chỉ đỡ cô xuống, còn giúp cô đẩy xe lăn vào trong nhà.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!