Lọc Truyện

Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi - Lâm Hạo

Chương 4: Đột nhiên giàu có 

Giang Ánh Tuyết nhất thời đỡ trán, sau đó thở dài móc ví tiền ra: "Bỏ đi, tôi trả giúp anh ta”. 

Cô ấy lấy ra một tấm thẻ, quẹt một cái trên máy quẹt thẻ của nhân viên, xong xuôi nhân viên mỉm cười nháy mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Hạo rồi mới rời khỏi phòng. 

Lâm Hạo xấu hổ gãi đầu: "Cô yên tâm, số tiền này tôi nhất định sẽ trả lại cho cô”. 

Anh lại tìm kiếm khắp người một lúc lâu, cuối cùng móc ra tờ năm tệ duy nhất từ trong tất, đưa cho Giang Ánh Tuyết: "Cô cầm số tiền này trước đi, còn lại tôi sẽ nghĩ cách tiếp”. 

Giang Ánh Tuyết nhìn tờ tiền, khóe miệng giật giật, không đưa tay nhận lấy: "Anh cũng lớn tuổi rồi, lẽ nào không có việc làm, không có tiền tiết kiệm sao?" 

Lâm Hạo ngơ ngác lắc đầu, trước đây anh từng luyện công với ông già trên núi, bất luận là võ cổ y thuật hay giám định bảo vật, anh đều vô cùng thông thạo, làm không ít việc, nhưng có điều là không có tiền. 

Thậm chí anh còn nghi ngờ tất cả số tiền mà bản thân kiếm được khi làm việc cho người khác trong những năm qua đều bị ông già xấu xa đó chiếm đoạt rồi! 

Ngay cả số tiền trên người anh cũng là do bản thân lấy cắp từ cái hộp bảo bối của ông già trước khi rời đi. 

"Đợi đã!" 

Lâm Hạo đột nhiên nghĩ tới, lúc anh lấy tiền trong hộp bảo bối của ông già thì đã tiện tay lấy thêm rất nhiều thứ, trong đó có một tấm thẻ! 

Trước đây anh không biết đó là gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy Giang Ánh Tuyết quẹt thẻ để thanh toán, anh đột nhiên bừng sáng. 

Lâm Hạo có chút kích động, sờ sờ túi trong quần áo, tấm thẻ vẫn còn đó, anh lập tức thay bộ áo quần hoa của mình, quay người viết một tờ giấy nhét vào tay Giang Ánh Tuyết: “Tôi có việc phải đi ra ngoài một lúc. Đây là số điện thoại của tôi, nếu có ai làm phiền cô nữa, hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào”. 

Thấy vừa nhắc đến tiền thì người này liền bỏ chạy, Giang Ánh Tuyết có chút thất vọng, nhưng dù sao Lâm Hạo vừa rồi cũng đã giúp cô ấy, chỉ hai trăm ngàn thôi quên đi vậy. 

Cô ấy lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho Lâm Hạo: "Nếu cần tìm công việc thì liên hệ với tôi”. 

Bây giờ trong đầu Lâm Hạo chỉ mãi suy nghĩ không biết số tiền ông già giấu sau lưng mình là bao nhiêu, cho nên chỉ tiện tay nhét danh thiếp của Giang Ánh Tuyết vào túi, nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. 

Đi ra khỏi khách sạn, Lâm Hạo tìm một ngân hàng đi vào. 

Đứng trước máy rút tiền, Lâm Hạo tỏ vẻ hoang mang, trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy chiếc máy này chứ đừng nói là cách dùng nó như thế nào. 

Thấy anh loay hoay hồi lâu mà không có động tĩnh gì, quản lý đại sảnh của ngân hàng cau mày, hắn ta nhìn Lâm Hạo một lượt từ trên xuống dưới. 

 Ăn mặc giản dị, trông chẳng khác gì một tên nhóc thôn quê chưa trải sự đời. 

Quản lý đại sảnh bĩu môi, mang theo nụ cười chuyên nghiệp tràn đầy khinh thường, đi tới trước mặt Lâm Hạo: "Hôm nay hệ thống đang bảo trì, tạm thời không chấp nhận rút tiền số lượng nhỏ, mời anh về cho”. 

Lâm Hạo chỉ tập trung vào thẻ nên không chú ý gì đến biểu cảm của quản lý đại sảnh, anh lắc đầu nói: "Tôi chỉ kiểm tra số dư thôi, không rút tiền”. 

Quản lý đại sảnh nghe vậy thì trợn trắng mắt. 

Chữ nghèo viết rõ trên mặt rồi còn cần kiểm tra số dư xác nhận sao? 

Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, hắn ta vẫn lấy thẻ của Lâm Hạo rồi giúp anh kiểm tra số dư. 

Hắn ta nghĩ trong thẻ của Lâm Hạo nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục tệ, nhưng sau khi màn hình hiển thị, quản lý đại sảnh đã chết đứng ngay tại chỗ. 

"Một, mười, một trăm... tỷ, một tỷ, mười tỷ...” 

"Ừng ực!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!