Lọc Truyện

Tổng Tài Xinh Đẹp Là Vợ Của Tôi - Lâm Hạo

Chương 25: Lộn người?

"Ai cưới cô người đó là chó", "Ai gả cho anh người đó là heo"... 

Vận mệnh có đôi khi chính là trêu ngươi như vậy. 

Chẳng ai ngờ được, họ chính là chó và heo của đối phương... 

Song, điều duy nhất khiến Giang Thiên Ngữ vui vẻ là Lâm Hạo muốn từ hôn vì anh nhận sai dì Trần thành mình. 

"Chị, hóa ra ở trong lòng Lâm Hạo, chị lớn lên giống như dì Trần". 

Giang Ánh Tuyết đứng cạnh khẽ cười trộm. 

Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật tăng tăng, nhéo mạnh lên eo Giang Ánh Tuyết một cái. 

Cô không biết giờ mình nên đối mặt với Lâm Hạo như thế nào nữa. Lẽ nào đến nói với anh rằng anh nhận sai người, mình mới là vợ chưa cưới của anh? 

Nhưng trước đó, cô còn hiểu lầm và sỉ nhục Lâm Hạo như thế, trực tiếp nói ra thân phận của mình thì cô sợ anh còn muốn từ hôn hơn khi đối mặt với dì Trần nữa! 

"Không, không". 

Giang Thiên Ngữ lắc đầu, nhớ đến lời dặn của bố trước khi mất, tuyệt đối không thể hủy bỏ hôn ước này được! 

"Hơn hai mươi năm trước, bố mẹ tôi và bố cô đã chỉ hôn cho chúng ta. Lúc đó, chắc cô cũng chưa sinh ra... nhỉ?" 

Lâm Hạo nói xong câu cuối cùng cũng không tự tin. 

Anh nhìn dáng người mập mạp và gương mặt đầy năm tháng kia. 

Nói hai mươi năm trước người này vẫn chưa sinh ra thì chẳng ai tin nổi luôn ấy! 

"Hừ! Hai mươi năm trước tôi còn lớn hơn cậu nữa. Cách làm quen của tên nhóc nhà cậu cũng lỗi thời quá rồi đó". 

Dì Trần hất tóc nói: "Chị đây mới không phải người cậu muốn theo đuổi là theo đuổi được đâu, nhóc con về nhà tắm rửa ngủ đi!" 

Lâm Hạo hoàn toàn trợn tròn mắt: "Cô không phải Giang Thiên Ngữ?" 

"Giang Thiên Ngữ?" 

Dì Trần trố mắt, nhìn Giang Thiên Ngữ đằng sau Lâm Hạo nói: "Đó là chủ tịch của chúng tôi, ở ngay kia kìa..." 

"Lộn rồi, lộn rồi!" 

Ngay khi dì Trần chuẩn bị giơ tay chỉ về phía Giang Thiên Ngữ thì cô đã vội vàng chạy đến bịt miệng bà ấy lại, rồi kéo Lâm Hạo chạy. 

"Ơ, chuyện này là sao?" 

Dì Trần nhìn theo bóng lưng Giang Thiên Ngữ kéo Lâm Hạo chạy, trong lòng khó hiểu không thôi. 

Lúc này, Lâm Hạo mới thật sự cảm thấy mờ mịt và vẫn chưa hoàn hồn lại từ trong mùi nước miếng đầy vị tỏi kia. 

Chị gái giống y như thím Lý ở đầu thôn ban nãy không phải Giang Thiên Ngữ ư? 

Không biết tại sao nhưng Lâm Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. 

May ghê, may ghê, chỉ cần sau này không cần đối mặt với cái miệng đầy mùi tỏi kia là được. 

"Lẽ nào, Giang Thiên Ngữ không ở trong công ty?" 

Lâm Hạo khó hiểu nhìn Giang Thiên Ngữ. 

Giang Thiên Ngữ vất vả lắm mới kéo Lâm Hạo ra khỏi tập đoàn, vừa đỡ vách tường thở hổn hển vừa gật đầu. 

Lâm Hạo bĩu môi, lo lắng nói: "Giang Thiên Ngữ kia cũng thần bí ghê, chỉ nghe tiếng chứ không thấy mặt, hay cô ta là một người xấu xí ngại mắt người khác?" 

Khóe mắt Giang Thiên Ngữ giật giật, lập tức siết chặt nắm tay. 

Nói ai xấu xí đấy hả? 

Có ai xấu xí mà nghiêng nước nghiêng thành như cô không? 

"Hì hì, Lâm Hạo, chắc anh cũng không ngờ được thực ra Giang Thiên Ngữ..." 

Giang Ánh Tuyết vừa định nói ra đã bị Giang Thiên Ngữ bịt miệng lại. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!