Lọc Truyện

Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ Bốn Đứa Con Vô Địch

Nếu không được tận mắt chứng kiến, Tô Ngọc Anh sẽ không bao giờ dám tin rằng người đàn ông trước mặt mình là Chiến Thần Dũng.

Cô đã ở bên Chiến Thần Dũng nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy anh trong dáng vẻ chật vật như vậy.

Vẻ ngoài cao ngạo của Chiến Thần Dũng mãi mãi không có gì sánh được, cho dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa, dù ngày mai có là tận thế cũng sẽ không bao giờ thấy anh bối rối như vậy. Nhưng lúc này…

Tô Ngọc Anh trong lòng cảm thấy mọi thứ như đang đảo lộn, đầu óc như tê dại vì cú sốc quá mạnh, như thể có vô số thanh âm đang lớn tiếng kêu la trong đầu cô.

Tình yêu và sự né tránh một lần nữa lại khiến cô như gục ngã.

Chiến Thần Dũng trước mặt cô dường như hoàn toàn giống với bóng dáng của anh nhiều năm trước. “Đây đều là hải sản tươi. Tôi đã nhờ đầu bếp Michelin nấu một bát canh ngon và mang tới. Cô…”

Chiến Thần Dũng giữ bình giữ nhiệt đang cầm về phía trước, chưa kịp nói hết lời thì Tô Ngọc Anh đã ôm luôn cái bình.

Một tay cô ôm chiếc bình giữ nhiệt, tay kia mở cửa: “Tôi biết rồi. Tầm này muộn rồi anh nên về đi.”

Cô không thể nói ra được câu trong lòng mình rằng: “Về sớm một chút rồi tắm rửa, thay quần áo” Sau đó cô liền đóng cửa lại Chiến Thần Dũng cả người ướt nhẹp vẫn đang đứng trước cửa. Không thể!

Tô Ngọc Anh không hiểu tại sao Chiến Thần Dũng đột nhiên lại đối tốt với cô như vậy. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không giống như trước nữa, tuyệt đối sẽ không chấp nhận anh, bởi vì có ông trời mới biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Tô Ngọc Anh là một con người, chứ không phải là một con chó chỉ đến và đi theo mệnh lệnh của Chiến Thần Dũng!

Chẳng qua chỉ là một vài hành động tốt nhất thời mà thôi, những thứ này với cô không có nghĩa lý gì. Tô Ngọc Anh đặt chiếc bình giữ nhiệt lên bàn, ánh mắt u ám, bất định.

Không thể bị cảm động, cũng không thể vấp ngã tới ba lần ở cùng một chỗ. Hành động đóng cửa dứt khoát của cô khiến Trương Phong tức giận, liên tục đập vào cửa:

“Tô Ngọc Anh, cô thật không có lương tâm! Ngài Chiến vì cô mà ra nước ngoài, suýt chút nữa đã bỏ mạng dưới biển vì cô! Cả người ướt nhẹp run lẩy bẩy cũng không về nhà tắm rửa thay quần áo mà lại vội vàng mang canh hải sản tới cho cô! Mọi chuyện anh ấy làm đều là vì cô nói muốn ăn hải sản tươi sống dưới biển, cô làm sao có thể đối xử như vậy với ngài Chiến của chúng tôi!”

Tô Ngọc Anh mím chặt môi, hai tay bịt tai lại không muốn nghe. Hai lần rồi, cô không thể ngã ba lần ở cùng một nơi được! Chiến Thần Dũng nhìn cánh cửa khóa chặt trước mặt, trái tim anh thắt lại.

Anh nghĩ đến Tô Ngọc Anh trước kia, ngày trước cô cũng như vậy nên vì cô anh sẵn sàng ra nước ngoài, cũng tự mình xuống biển mò hải sản. Rốt cuộc anh phải làm gì với cô đây?

Anh xót xa mang ném đi chỗ hải sản mà mình đã dày công chuẩn bị, nói rằng cô đã chạm vào nó nên nó đã bị bẩn rồi…

Đêm khuya, một buổi tụ họp bạn học cũ đang được tổ chức trong một biệt thự gia đình.

Người dưới hồ bơi, người ngồi trên sofa uống sâm panh nói chuyện phiếm, hiển nhiên Tô Ngọc Anh đã trở thành mục tiêu trêu ghẹo của mọi người.

“Tô Ngọc Anh, tôi nghe nói cậu cam tâm tình nguyện phục dịch Chiến Thần Dũng suốt 13 năm, thậm chí để lấy lòng anh ta cậu còn xuống thăm mối tình đầu của anh ấy, Tiểu Ngọc. Phải nói rằng, trong số tất cả những người muốn lấy lòng anh ta, cậu vẫn làm tốt nhất đấy”.

“Cũng không phải như vậy. Tô Ngọc Anh ban đầu luôn miệng nói cô ấy sẽ kết hôn với Chiến Thần Dũng

mà.”

“Đừng nói như vậy, Tô Ngọc Anh và Chiến Thần Dũng được định hôn ước khi còn rất trẻ. Chỉ là Chiến Thần Dũng bất mãn với đính ước của gia đình mà thôi.”

“Tô Ngọc Anh, lần này cậu đột nhiên về nước không lẽ vẫn là vì Chiến Thần Dũng sao? Chẳng nhẽ cậu cho rằng, cậu phục dịch anh ấy mười ba năm liền mà anh ấy không kết hôn với cậu, sau đó cậu ra đi năm năm rồi quay, anh ấy sẽ lấy cậu ư?”

Một cô gái ăn mặc sang trọng đứng lên, cô ta tên là Mỹ Như Hoa, cô ta là người tổ chức cuộc hội ngộ bạn học và cũng là chủ nhân của ngôi biệt thự này.

Cô ta cố ý liếc nhìn bể bơi trước mặt rồi nói: “Tô Ngọc Anh, cậu có nhớ mùa đông năm đó cậu đã liều mạng nhảy xuống hồ nước lạnh dưới 20 độ C chỉ để nhặt lại chiếc đồng hồ mà Chiến Thần Dũng ném đi không? Khung cảnh đó thực sự thê thảm vô cùng, bao năm qua, tôi mãi mãi không thể quên đi được hình ảnh đó. Chị bằng, cậu thử diễn lại một lần nữa được không? Hồ bơi tôi cũng chuẩn bị xong cho cậu rồi. Hay là lại để nhiệt độ dưới hai mươi độ như ban đầu, ha ha ha.”

Vừa nói dứt lời, những người xung quanh lần lượt cười phá lên, đồng thanh hộ: “Nhảy xuống, nhảy xuống.”

“À đúng rồi, suýt chút nữa tôi đã quên mất, vẫn còn một thứ quan trọng.” Mỹ Như Hoa tháo đồng hồ trên tay ra, vừa định ném xuống bể bơi liền bị lôi tay lại.

Nếu sớm biết mục đích buổi họp mặt này là gì, Tô Ngọc Anh đã không hồ đồ như vậy những năm qua.

Kể từ khi bị Chiến Thần Dũng phát hiện ra, cô đã không còn giấu giếm sự tồn tại của bản thân nữa. Sau khi những người được gọi là bạn học này biết được tin tức, họ lập tức mở ra một cuộc họp lớp và liên tục mời cô tới.

Cô vốn không muốn tham gia buổi họp lớp này, nhưng mấy đứa nhỏ muốn mẹ chúng tham gia nhiều hoạt động xã hội hơn nên cô đã đến đây. Chỉ tiếc, những người này năm đó dù không biết suy nghĩ cũng không sao, đến hôm nay đã sau nhiều năm lại vẫn giữ nguyên bộ dạng thiếu suy nghĩ như vậy.

Tô Ngọc Anh sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đẹp như nhuốm vô số băng sương, giọng chế nhạo: “Nói đến phục dịch, tôi làm sao có thể so với cậu? Cậu vì tiền mà sẵn sàng lấy một người hơn cả tuổi bố mình mà. Mẹ kế nhỏ hơn con riêng của chồng bảy tám tuổi, tham lam đồng tiền của một ông già cậu có tư cách gì mà nói tôi?”

Cô vừa dứt lời, ngoài cửa liền có tiếng bước chân dồn dập.

Cánh cửa kiên cố của biệt thự đóng sập lại, một đám người nghiêm nghị trong bộ vest đen và đeo kính râm lao vào dưới ánh đèn hắt ngược lại đám bụi bặm đang bay mù mịt.

Họ bao vây tất cả những người có mặt ở đó, phía sau đó, một bóng người cao lớn và quý phái từng bước đi tới.

Trong sự ngạc nhiên của mọi người, người đàn ông xuất hiện như một vị thần, tiến vào với thần thái không thể ngăn cản.

Những người xung quanh cảm thấy có phần kinh sợ khi người đàn ông đó xuất hiện. “Trời ạ, đó không phải là Chiến Thần Dũng sao?” “Tại sao Chiến Thần Dũng lại đến đây? Không phải vì Tô Ngọc Anh chứ?”

“Không thể: Chiến Thần Dũng làm sao có thể vì Tô Ngọc Anh mà tới đây? Tôi thấy, có lẽ Chiến Thần Dũng biết rằng cô ta sẽ gặp xui xẻo nên muốn tới xem náo nhiệt đây mà!”

“Ồ! Có lý!”.

Chiến Thần Dũng không để ý tới những lời xì xào xung quanh, trong mắt anh lúc này chỉ có một người. Anh bước tới và đứng trước mặt Tô Ngọc Anh.

Mỹ Như Hoa như chớp được cơ hội xuất hiện trước Chiến Thần Dũng, trong lòng có chút vội vã, anh mắt. tràn đầy sự nịnh hót.

Cô ta vừa mở miệng định nói gì đó.

Ngay lúc đó Chiến Thần Dũng nhìn về phía cô ta, hai con ngươi lạnh lùng đến chết người, anh hé miệng: “Cô cũng xứng sao?”

Anh giơ chân, không chút lưu tình đá vào lưng Mỹ Như Hoa.

Tất cả chỉ nghe thấy “ùm!” một tiếng, Mỹ Như Hoa hét lên rồi ngã xuống hồ bơi lạnh lẽo một cách đầy xấu hổ.

Tô Ngọc Anh đang nắm lấy cổ tay Mỹ Như Hoa, do lực kéo quá mạnh nên cô cũng bị mất kiểm soát và ngã xuống theo.

Cô nhắm chặt hai mắt, cắn răng chấp nhận rằng cuối cùng mình lại bị ướt như chuột lột.

Trong giây lát, một bàn tay to lớn và lạnh lẽo vòng qua eo cô, một vòng tay quen thuộc và mạnh mẽ.

Mọi người đều bị kinh ngạc trước sự thay đổi đột ngột này. Chiến Thần Dũng vì giúp Tô Ngọc Anh mà xuất đầu lộ diện!

Chẳng phải Chiến Thần Dũng là người ghét Tô Ngọc Anh nhất sao?

Câu chuyện của họ trước đây bị đám bạn học chế nhạo như một trò đùa, nhưng vào lúc này, không thể ngờ rằng người cứu Tô Ngọc Anh lên bờ chính là Chiến Thần Dũng!

Mấy người bạn học bên dưới đoán chừng mọi chuyện có thể không xảy ra như bọn họ nghĩ trước đây, ai cũng sợ bị xui xẻo rụt cả cổ, mấy người lúc trước to giọng nhất cũng sợ quả mà len lén chuồn ra ngoài cửa.

Chiến Thần Dũng ôm Tô Ngọc Anh trong tay, con người toát ra vẻ kỳ quái, vô cùng không vui: “Trương Phong”

“Vâng, ngài Chiến” Trương Phong khoát tay một cái, trong chốc lát toàn bộ vệ sĩ đột nhiên xuất hiện phía sau tất cả đám bạn học như một bóng ma.

Những người đó bị đám vệ sĩ làm cho hoảng sợ mà bỏ chạy tứ phía, la hét thất thanh.

Một vệ sĩ vẻ lạnh lùng vô tình tung chân đá vào mấy tên bạn học cũ , chỉ nghe thấy vài tiếng “ùm ùm!” rồi. tất cả đều quỳ xuống hướng về phía Tô Ngọc Anh.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Chiến Thần Dũng, ai nấy đều mặt mày thất sắc vì sợ hãi.

Một trong những kẻ lúc trước tỏ vẻ khinh thường nhất cũng không dám tưởng tượng nổi sẽ gặp phải chuyện gì sau đó, giọng nói anh ta run run, thậm chí liên tục dập đầu mà xin lỗi: “Tô Ngọc Anh, tôi xin lỗi. Sau này, tôi nhất định không bao giờ dám nữa.”

Dảm xúc phạm tới người mà Chiến Thần Dũng muốn bảo vệ, không chết thì cũng phải bị lột da .

Có người này dẫn dắt mà những người khác cũng bắt chước làm theo, ai nấy đều quỳ lạy rối rít cầu xin được tha thứ.

Bọn họ chỉ cầu xin được bỏ qua vì bọn họ cũng chưa làm gì. “Còn có ai ức hiếp cô nữa?”. Chiến Thần Dũng đặt hai tay lên bả vai cô và hỏi một cách độc đoán.

Tô Ngọc Anh nhất thời tinh thần vẫn chưa tỉnh táo, đây là lần đầu tiên Chiến Thần Dũng ôm cô, cũng là lần đầu tiên Chiến Thần Dũng lên tiếng bảo vệ cô.

Không đợi Tô Ngọc Anh lên tiếng, một giọng nói chế nhạo của ai đó vang lên.

“Chiến Thần Dũng, anh không nghĩ rằng chỉ như vậy mà Tô Ngọc Anh có thể tha thứ cho anh chứ?”

Tiêu Tần Thắng bước vào, anh ta mặc một bộ đồ sơ sài, gương mặt lún phún râu ria, có vẻ như khoảng thời gian trốn nợ này đối với anh ta không được thoải mái cho lắm.

“Tiêu Tần Thắng!”

Khi Tô Ngọc Anh nhìn thấy anh ta, ánh mắt cô lập tức tràn đầy sự tức giận. Lúc trước, cô vì tin tưởng anh ta mà quay lưng lại với bạn bè, càng ngày càng xa rời Chiến Thần Dũng, thậm chí gánh trên lưng một khoản nợ, làm hại chị cô phải chấp nhận kết hôn với một tên đàn ông vũ phu.

“Tôi biết em nhớ tôi, đừng kích động” Tiêu Tần Thắng nẻ mặt Tô Ngọc Anh, nhanh chóng cầm lấy đồng hồ trên tay Tô Ngọc Anh ném vào bể bơi lạnh lẽo.

Anh ta quay về phía Chiến Thần Dũng nhướng mày khiêu khích:

“Chiến Thần Dũng, anh sẽ không quên lúc trước Tô Ngọc Anh đã giúp anh nhặt lại đồng hồ từ hồ nước nhiệt độ dưới 20 độ C vào mùa đông như thế nào đúng không? Nếu anh thực sự có thành ý thì chỉ cần nhảy xuống và giúp Tô Ngọc Anh nhặt lại đồng hồ của cô ấy đi.”

Tiểu Tần Thắng cố ý ngẩng đầu lên khiêu khích, anh ta biết rằng một người đàn ông cao ngạo, luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp như Chiến Thần Dũng tuyệt đối sẽ không bao giờ làm như vậy.

Anh ta nói sao làm vậy, dường như cũng đang cố ý nhắc nhở Tô Ngọc Anh về thái độ trước đây của Chiến Thần Dũng, để rồi gây ra xích mích bất hòa.

Những người đứng xem kịch xung quanh cười chế giễu.

“Chiến Thần Dũng là ai? Chiến Thần Dũng là cậu chủ của gia tộc họ Chiến, chủ nhân của Nguyễn Quốc! Người đàn ông lúc sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp như vậy sao có thể nhảy xuống hồ nước lạnh dưới 20 độ vì một người phụ nữ chứ?”

“Đúng vậy, Tô Ngọc Anh chẳng qua chỉ là một kẻ chưa kết hôn mà đã có con. Làm sao Chiến Thần Dũng có thể vì một người phụ nữ như vậy mà ảnh hưởng tới thân phận của mình?”

“Loại chuyện ngu ngốc này chỉ có thứ thối tha như Tô Ngọc Anh mới có thể làm được.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!