Lọc Truyện

Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ Bốn Đứa Con Vô Địch

Mặc dù cách một lớp cửa sổ thủy tinh, Tô Ngọc Anh vẫn thấy rõ ràng đôi môi của Chiến Thần Dũng mấp máy, còn có biểu tình lạnh lùng vô tình kia.

Lời nói lạnh đến thấu xương của người đàn ông tựa như xuyên qua lớp kính thủy tinh, rơi bên tai vào cô.

“Sống chết của cô ta không quan trọng, không tiếc bất cứ giá nào phải giữ được đứa bé.”

Từng câu từng chữ vẫn là thanh âm quen thuộc kia, giống kiếp trước y như đúc đánh tan tành mong đợi trong mắt cô. Nước mắt cay cay chảy xuống theo hai bên gò má, tim cô cũng theo đó mà rơi xuống vực sâu vô tận.

Rõ ràng đã đã chết qua một lần rồi, nhưng cô vẫn không nhịn được mà ôm mong đợi đối với anh, Cuối cùng là thiêu thân lao vào lửa, tự mình diệt vong.

Việc bản thân mình sống lại giống như một câu chuyện tiếu lâm. Vốn có thể rời đi ngay từ lúc mới bắt đầu, mà chỉ là bởi vì không bỏ được. Mỗi lần đến lúc có thể thật sự rời đi rồi, trong lòng lại luôn có một thanh âm giống như đang nói “chờ một chút, chờ một chút”…

Cô một mực chờ lúc này, chỉ hy vọng có thể khác với kiếp trước, dù chỉ có một chút xíu khác biệt cũng tôt.

Cũng bởi vì cô chỉ là một thể thân, bởi vậy cho nên sống chết của cô cũng không quan trọng. Sống chết của cô ở trong mắt anh chỉ là một con kiến hôi.

Buồn cười là anh nói không tiếc bất cứ giá nào giữ lại đứa bé, chẳng qua là vì cứu “thuốc dẫn” cho người phụ nữ khác mà thôi.

Tích tích tích… máy vang lên tiếng nguy cơ, trên máy, tim người phụ nữ đập cực nhanh rồi hạ xuống số không, tạo thành một đường thẳng ngang chạy trên màn ảnh.

Tay Tô Ngọc Anh vô lực rũ xuống trong không trung, lộ ra một nụ cười giễu cợt nhưng lại tuyệt vọng. Sinh mệnh vào thời khắc này bỗng hóa hư không.

Đi đôi với đó là tiếng khóc “oa” vang lên, đứa bé mới ra đời khiến cho toàn bộ phòng giải phẫu nhất thời hoàn toàn yên tĩnh.

“Làm sao có thể thể này!” Bác sĩ cực kì kinh ngạc, không dám tin hết thảy trước mắt mình.

Các y tá trong phòng giải phẫu một mực cúi đầu, không dám nhìn một màn tàn nhẫn trước mắt.

Chiến Thần Dũng ôm đứa bé cả người toàn là máu đang được bọc trong tã, hơi cau mày. Đứa bé khóc rất dữ, dường như là biết trước được số mạng phải chia cắt cùng mẹ của mình.

Người đàn ông không thạo động tác ôm trẻ sơ sinh. Trên khuôn mặt tuấn mỹ không giấu được ý lạnh. Ánh sáng trong đội con ngươi dị thường không ngừng tỏ ra yêu mộ vô cùng: “Còn ba đứa bé khác đâu?”

Anh từng đi làm kiểm tra thai kỳ với Tô Ngọc Anh. Tô Ngọc Anh mang thai sinh tư. Ba đứa bé trai, một đứa bé gái. Nhưng trước mặt, bác sĩ lại chỉ ôm ra cho anh một đứa bé trai khóc lóc ầm ĩ.

Đôi mắt lạnh của Chiến Thần Dũng hơi hướng về phía trước, nhìn về phía phòng giải phẫu vốn không nên an tĩnh như thế.

Bác sĩ hoảng sợ vội vàng cúi đầu, cả người run rẩy trả lời: “Thưa Tổng Giám đốc Chiến, phu nhân sinh non, bị chảy máu nhiều. Ba đứa bé còn lại bị cuống rốn quấn quanh ở cổ. Lúc chào đời đã không còn thở, là… Là ba cái thai chết”

Trong đôi đồng tử dị thường của Chiến Thần Dũng không thấy chút gợn sóng nào. Lúc nghe được tin là

ba cái thai chết, trong mắt mới vạch qua chút ít đau lòng cùng không đành lòng.

Có lẽ là nghĩ tới điều gì, toàn bộ đau lòng cùng không đành lòng kia trong mắt người đàn ông này biển mất.

“Tổng Giám đốc Chiến, thi thể của phu nhân và mấy đứa bé, anh xem..”

“Ném”

“…Vâng”

Chiến Thần Dũng dường như nghĩ đến điều gì, quét mắt nhìn bác sĩ, nghiêm nghi uy hiếp bổ sung: “Còn nữa, cô ta không xứng với vị trí phu nhân nhà họ Chiến”

Đùng đùng…

Dưới sấm chớp rền vang, cuồng phong gào thét, mưa to như trút nước đổ xuống bãi tha ma đầy nhóc thi thể, khiến cho khí tức âm u quỷ dị ở nơi này tăng thêm mấy phần.

Bên trong một ngôi nhà đơn sơ cách bãi tha ma không xa, Tô Ngọc Anh vốn đã chết vì khó sinh lại đang lạnh lùng nhìn ra bãi tha ma khắp nơi đầy những xác chết phơi thây, cõi lòng hoàn toàn rét lạnh.

Thật đúng là hệt như câu nói kia của Phương Hoa: Không có giá trị lợi dụng. Cô cùng đứa bé đều là các rưới có thể tiện tay đem vứt.

Tô Ngọc Anh không để ý đến những ưu tư khác, cô ôm lấy ba đứa bé trong nôi, tay đè lên mạch đập của bọn nhỏ.

Mạch đập vẫn còn!

Mạng của con cô và cô cũng mạnh mẽ như nhau! Gặp phải tuyệt cảnh như vậy cũng có thể tìm được đường sống trong kẽ chết.

Hô hấp của đứa bé yếu ớt, mạch đập lại gần như yếu đến mức không phát hiện được. Tô Ngọc Anh không hề do dự, thủ pháp thông thạo điểm trên từng cái huyệt vị trên người con.

Tất cả mọi người đều cho là có chỉ là một con chó chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, chứ không biết cô còn có thân phận khác chính là thần y.

Chính là bởi vì như vậy cho nên bác sĩ mới không phát hiện được đứa bé còn chút hơi thở yếu ớt, nhưng cô thì có thể phát giác được.

“Oa!” “Oa!”

“Oa!”

Ba đứa bé hấp hối nhất thời phát ra từng tiếng khóc thanh thúy. Tô Ngọc Anh nhìn ba đứa bé nằm trong nội, tâm sự nặng trong ánh mắt.

Dưới sự uy hiếp của cô, Phương Hoa giúp cô dời đi nhưng cũng chỉ tránh khỏi số mạng chết tại bãi tha ma của cô mà thôi.

Vào lúc đầu khi sống lại, cô đã chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi. Không chỉ thay đổi số mạng phải chết của mình, còn là cứu ba đứa bé lại.

“Sống chết của cô ta không quan trọng”

“Đứa con của chị chẳng qua là thuốc dẫn để cứu người phụ nữ khác mà thôi. Chị cũng chỉ là thế thân thôi”.

Từng câu từng lời vang vọng ở trong đầu, nghĩ đến con lớn đã bị Chiến Thần Dũng ôm đi, có thể đã không còn ở trên nhân thế nữa, nước mắt của cô không kiềm được mà rơi xuống, lòng quặn đau.

“Con ngoan, mẹ nhất định sẽ bảo vệ các con thật tốt.”

Phương Hoa đã ẩn náu từ lâu bỗng nâng một cái bình hoa lên, hung tợn đập vào trên đỉnh đầu Tô Ngọc Anh, trên mặt người phụ nữ này đều là vẻ điên cuồng.

“Tô Ngọc Anh, giết cô thì ba đứa con của cô sẽ thuộc về tôi! Có ba đứa bé này của Chiến Thần Dũng anh. ấy nhất định sẽ cưới tôi!”

Tô Ngọc Anh dường như đã phát hiện từ sớm, ngân châm trong tay vun vút bay ra từng chiếc, Phương Hoa trợn mắt té xuống đất, chết mà không nhắm mắt.

Cô ôm lấy ba đứa bé trong nôi, rời đi không quay đầu lại

Năm năm sau…

Bến tàu Nguyễn Quốc.

Tô Ngọc Anh mặc chiếc váy hoa đơn giản, kính mát trên mặt che đi dáng vẻ tao nhã xuất chúng của cô, cả người cô cũng tản ra vẻ thân thiện gần gũi.

Bên cạnh, cô dắt theo ba đứa bé xinh xắn kháu khỉnh.

Bé gái để mái đáng yêu, trên đầu buộc tóc đuôi ngựa. Nước da non nớt trắng ngần như bạch ngọc. Đôi mắt to tròn lại càng dễ thương đến mức khảm vào trong tim người khác.

Bé trai mặc đồ thể thao, áo trắng quần đen, cả người toát lên vẻ dễ cưng. Dung mạo xuất chúng càng khiến người khác không kìm được mà cảm thán. Con cái như thế này thì bố mẹ có gen hoàn mỹ đến nhường nào đây?

“Bé út, con đang nhìn cái gì thế?” Tô Ngọc Anh tò mò hỏi.

Tô Tần Lâm nhún nhún vai, thẳng thừng nói: “Em ấy nhất định là đang nhìn xem ai là người có tiền. Chúng ta ở khoang phổ thông của du thuyền thôi, nhưng em ấy thì hay rồi, đem số của mẹ cho mấy người chú giàu có ở khoang VIP hết một lượt.” Tô Ngọc Anh bất đắc dĩ cười, khó trách mới vừa rồi có đến hơn ba mươi cuộc điện thoại xa lạ gọi tới, hóa ra đều là “công lao” của con gái cô.

Mọi người đều biết, Tô Thiên Lam là một cô bé mê tiền.

“Mẹ, trên du thuyền sang trọng này có không ít người có tiền đâu. Ví như cái chú mặc áo sơ mi in hình hoa kia kìa. Túi xách của chú ấy là túi phiên bản hạn chế của Armani đó. Lại nhìn cái chú đeo mắt kiếng kia xem, đồng hồ đeo tay của chú ấy là Bulgari, tối thiểu cũng mấy chục triệu”

Ánh mắt của Tô Thiên Lam rất hiểm, giá của từng món hàng xa xỉ đều bị cô bé thu hết từng cái một vào trong måt.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!