Lọc Truyện

Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 984
Lâm Tu khẽ cắn môi, nhân cơ hội tức giận nói: “Là anh thích hôn em, không phải em!”
” Được….” Thanh âm trầm thấp của người đàn ông biến mất trong gian phòng.
Người đàn ông ngày càng lộ liễu, Lâm Tu dù muốn cũng không thể bỏ qua.
Lâm Tu sững sờ nghĩ, luôn cảm thấy … như thể cô đã bỏ qua điều gì đó.
Đó là một điều rất quan trọng!
Vừa thở hổn hển vừa cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, tỉnh lại thì đã muộn mất rồi!
Ngay khi người đàn ông săp thành
công, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong tâm trí Lâm Tu.

“Em nhớ tới ”
Nhưng đã quá muộn, người đàn ông đen kịt đôi mắt mờ mịt, Lâm Tu kinh ngạc há hốc mồm, trừng mắt nhìn anh.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, cụp mắt nhìn lại cô, thấy cô cắn môi dưới cố nén, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ ủy khuất, khiến anh bật cười.
Cười hai tiếng, ánh mắt của anh trở nên bí ẩn, nhìn đang cố gắng nhẫn nhịn cô gái nhỏ, anh nhướng mày, “Hửm?” nói một tiếng: “Em nhớ cái gì?”
Lâm Tu bĩu môi hít một hơi, bất mãn mà nói: “Quên đi, đã muộn rồi ” 

Người đàn ông cúi đầu vùi vào vai cô.
Rất lâu sau, người đàn ông thở ra một hơi dài.
Hai người tựa vào nhau uể oải, không muốn nói chuyện.
Lâm Tu chịu đựng sự đau đớn của mình và cố gắng hết sức để chống đỡ cơ thể của mình.
Người đàn ông vòng tay qua eo của cô, thanh âm không kiên định, nhưng động tác lại bá đạo, “Em làm sao vậy? Còn muốn lại tới sao? Vậy phải nghỉ ngơi một hồi ”
Lâm Sơ:”…”
Cô kìm lại sự ngại ngùng của mình và
vỗ nhẹ vào anh, khiến anh đáp lại bằng một tràng cười trầm.

Lâm Tu tức giận nói: “Em có chuyện muốn nói với anh!”
Hàn Lận Quân buông cánh tay kiềm chế cô ra, “Được, nói đi.”
Lâm Tu ngồi dậy, dựa vào mép giường, vươn tay muốn mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, sờ soạng bên trong lấy ra một cái hộp, không thèm nhìn ném tới trước mặt anh, “Này, cái này cho anh.”
Hàn Lận Quân nhận lấy, dưới ánh đèn
lờ mờ nhìn xem, sững sờ một lúc, anh nhìn Lâm Tu với vẻ hoài nghi.

Lâm Tu nằm trên giường, mím môi không dám nhìn anh.
Thực sự tim cô đập thình thịch, lúc mua cũng hồi hộp, bây giờ đưa cho anh cũng hồi hộp như vậy, như thể mình đã làm chuyện gì xấu vậy.
Hàn Lận Quân mím môi, lắc lắc chiếc hộp trong tay, nghiêng đầu hỏi: “Ý em là gì?”
Lâm Tu sụt sịt, nói: “Hiện tại em vẫn đang hồi phục…”
Hàn Lận Quân: “ừm.”
Lâm Tu: “Thời kỳ kinh nguyệt của em chưa đến, nhưng không ai có thể biết được khi nào nó sẽ đến, kể cả bác sĩ.” 

Hàn Lận Quân: “ừm.”
Lâm Tu: “Nhưng một khi nó đến, sẽ rất dễ mang thai, cho nên…”
Hàn Lận Quân lập tức hiểu ra: “…vậy là muốn tránh thai à?”
Lâm ngượng ngùng gật đầu, “Vâng.”
Nghĩ tới điều gì, Hàn Lận Quân đột nhiên nở nụ cười, “Tôi rất hồi hộp vì anh cầm một chiếc túi mua sắm, chỉ vì sợ rằng anh sẽ nhìn thấy thứ này?”
Lâm Tu cảm thấy mình sắp chết vì xấu hổ: “…”
Hàn Lận Quân chỉ nằm đó, sau đó từ từ mở ra gói hàng, thản nhiên nói: “Mua cái này để anh mua thì thích hợp hơn, chọn ở đó không thấy ngại sao? Có ai nhìn thấy không? Chậc chậc… lúc trả
tiền thì đối mặt thế nào? Có người xung quanh nhìn thấy không? Họ có cười trêu em không?”

Lúc đầu Lâm Tu còn có thể chịu đựng, nhưng càng nghe càng nóng mặt, cuối cùng nhịn không được tới gần anh, vươn tay đoạt lấy đồ vật trong tay anh, “Không dùng thì trả lại cho em.”
Hàn Lâm Quân vội vàng đưa tay ra xa, một tay khác vòng qua eo kéo cô, xoay người ôm cô vào trong lòng, cười xấu xa nói: “Dùng chứ, sao không dùng được? Ngoan nào, chồng em sẽ dùng nó với em bây giờ~” 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!