Lọc Truyện

Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 982
Bố Lâm cắt và rửa rau cho bữa tối, mẹ Lâm là người nấu.
Lâm Tu và Hàn Lận Quân vào nhà không lâu, mẹ Lằm cũng lấy cớ phải nấu cơm tối để đuổi những người hàng xóm đi.
Hai người họ rất ít khi tới đây, mẹ Lâm chuẩn bị rất chu đáo, trên bàn bày đầy đồ ăn đã nấu chín, đại đa số đều là những món Lâm Tu và Hàn Lận Quân thích ăn,Hàn Lận Quân vừa nhìn liền biết, nghiêng đầu nhìn nhìn vợ đang ngồi bên cạnh, khóe môi cong lên.
Mẹ Lâm mang bát súp cuối cùng và đặt nó vào giữa.
Hàn Lận Quân nói: “Mẹ, đủ rồi, chúng ta cùng ngồi xuống ăn cơm đi.” 

Mẹ Lâm cười nói: “Được rồi, không nói nữa, mẹ cởi tạp dề rồi tới ngay.”
Bố Lâm rót cho mình một ly rượu, mỉm cười, “Tiểu Hàn, con còn phải lái xe, bố sẽ không mời con uống rượu. Khi nào con lại đây qua đêm, bố sẽ cùng con uống rượu vang đỏ.” Nếu ông chỉ uống một mình, ông vẫn chọn rượu trắng .
Hàn Lận Quân cười nói: “Được, sẽ có cơ hội.”
Lâm Tiến ở một bên cười cầm lấy ly nước trước mặt, nói: “Anh rể, em cùng anh uống nước cam cùng anh~”
Hàn Lận Quân cũng không từ chối, cùng Lâm Tiến nâng ly, nhấp một ngụm nói: “Lâm Tiến gần đây tiến bộ rất tốt, xem ra là đã âm thầm nỗ lực.”
Mẹ Lâm rất vui vẻ, “Thật sao? Hắn tiến 

bộ sao?”
Hàn Lận Quân nói: “Mẹ đặt cho cậu ấy một cái tên thật tốt, cũng thông minh ham học hỏi, đặc biệt là sau khi có mục tiêu, trước kia cái gì cũng không hiểu, hiện tại đã có thể phân tích và thảo luận với người khác. Chỉ một tháng ngắn ngủi, mà đã là một vấn đề lớn như vậy đã là rất tiến bộ.”
Cha Lâm và mẹ ủa Lâm rất vui khi nghe điều đó.
Mẹ Lâm: “Đó là bởi vì có con sẵn sàng dành thời gian cho nó, nếu không nó vẫn không thể học được gì.”
Hàn Lận Quân mỉm cười, nhìn Lâm Tu đang ôm Sâm Sâm ở bên cạnh trêu ghẹo, còn ân cần gắp cho cô mấy miếng tôm, ôn nhu nói: “Em không thể chỉ trông Sâm Sâm, em cũng phải ăn 

đi.
” Vâng.” Lâm Tu liếc mắt nhìn anh, dùng đũa gắp một miếng tôm, cho vào miệng nhai.
Sâm Sâm rất ít nhìn người khác ăn ở trên bàn ăn, hiện tại bé rất tò mò, mở to hai mắt nhìn chằm chằm miệng Lâm Tu.
Lâm Tu ban đầu không chú ý, nhưng Hàn Lận Quân đã phát hiện ra trước, anh thấy thú vị, vì vậy tiến lại gần Lâm Tu và nói: “Nhìn kìa, thằng bé thèm ăn.”
Lâm Tu nhìn xuống cái miệng đang há hốc của Sâm Sâm, và trêu chọc: “Nhìn cái gì vậy. ~ Con vẫn chưa thể ăn ~ Muốn ăn không? Nếu con muốn ăn thì lớn nhanh lên!”

Hàn Lận Quân nhúng một ít nước cam bằng đầu đũa, đưa đến bên môi Sâm Sâm, Sâm Sâm phối hợp mở miệng để mút, hương vị ngọt ngào khiến bé cắn vào miệng, dường như đã nghiện, lắc lắc cái đầu nhỏ không ổn định của mình, lần này bé nhìn chằm chằm vào cha.
Cả nhà cùng cười.
Sau khi ăn uống và nghỉ ngơi tại nhà họ Lâm một lúc, Hàn Lận Quân và Lâm Tu chào tạm biệt. 

Lâm Tu ôm Sâm Sâm đã ngủ, Hàn Lận Quân đi cùng họ với một chiếc xe đẩy em bé gấp lại và túi trẻ em, cha Lâm, mẹ Lâm, Lâm Tiến đi theo họ đến ngã tư.
Hàn Lận Quân đã lắp ghế trẻ em vào ghế sau, nó được lắp rất nhanh, anh ôm lấy Sâm Sâm từ tay Lâm Tu, cố định nó vào ghế, sau đó che chở Lâm Tu ngồi vào trong.
Anh cũng ngồi vào ghế lái, đóng cửa lại, nói với người Lâm gia ở bên ngoài: “Ba mẹ, vào đi, chúng con đi đây.”
Mẹ Lâm: “Lái xe cẩn thận
Hàn Lận Quân: “Con biết rồi.”
Mẹ Lâm: “Nhớ thường xuyên đến đây.”
Hàn Lận Quân mỉm cười và nói, “Lâm 

Tu sắp xếp con sẽ đến cùng.”
Lâm Tu cũng vẫy tay chào tạm biệt với họ trong xe.
Trở lại nhà Hàn gia, Sâm Sâm ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Lâm Tu và dì Tề cùng nhau đưa bé vào phòng trẻ em, đồng thời lấy những món đồ của Sâm Sâm mang về từ nhà họ Lâm trong hai ngày qua và cất chúng đi.
Khi trở lại phòng, Hàn Lận Quân đang định đi ra sau khi tắm xong nên liếc nhìn cô một cái rồi đi ra ngoài. 
Lâm Tu:vẫn còn tức giận?

Người đàn ông này, không dứt!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!