Lọc Truyện

Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 980
Ngồi trong chiếc Porsche, Lâm Tu nhìn trộm người đàn ông ngồi ở ghế lái từ ghế phụ.
Mặc dù anh vẫn không nói chuyện với mình nhiều, nhưng có vẻ như anh đang có tâm trạng tốt hơn?
Đừng hỏi cô làm sao biết, đại lão bản lông mày mềm mại hơi nhếch lên môi đã nói lên tất cả, được không?
Tự nhiên tức giận vô cớ, cho nên mới nói, nhưng cô nói điều đó thị không ai tin – anh là ông chủ ngây thơ nhất!
Khi đến ngã tư nhỏ bên ngoài nhà họ Lâm, người đàn ông đỗ xe, mở cửa, đi đến phía sau xe để mở cốp xe, cầm điện thoại gọi cho Lâm Tiến: “Lâm Tiến, ra đây giúp một tay. chuyển đồ lên nhà,
hiện tại bọn anh đang ở ngã tư nhỏ.
Lâm Tu cũng chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh anh, nhìn tháy anh liếc mắt một cái, bĩu môi nói: “Tại sao? Em nữa không phải là chuyển được rồi sao.”
Hàn Lận Quân không buồn đáp lại cô, cúi xuống dọn thứ quan trọng nhất, cầm hộp dầu ăn đi vào lối đi.
Anh rời đi thậm chí còn không chào cô một câu, như thể cô cỏ đi theo hay không cũng không quan trọng.
Lâm Tu đứng tại chỗ ngẩn người suy nghĩ, nếu như Lâm gia bên trong không phải nhà mẹ đẻ của cô, anh không sợ cô sẽ không để ý tới anh mà đi mất sao?
Hay anh chắc chắn rằng cô sẽ không rời đi và sẽ ngoan ngoãn đi theo?
Hừ!
… Cô thực sự không thể rời đi.
Đi rồi thì ba Lâm mẹ Lâm sẽ nghĩ như thế nào chứ? vốn tưởng rằng bọn họ rất hòa thuận, nhưng vừa rời đi liền biết có chuyện không ổn, nhất định là hoảng sợ muốn chết.
Cô đứng bên xe và vùng vẫy cho đến khi Lâm Tiến đi tới.
Lâm Tiến từ xa chào đón Lâm Tu, lon ton chạy tới: “Chị
Lâm Tu nhếch mép cười, “Hôm nay về sớm vậy?”
“Mẹ nói hôm nay anh rể tới, cho nên em xin phép không đi làm thêm.” Lâm Tiến không nói một lời xắn tay áo, cầm lấy một cái hộp.
Cậu còn tưởng rằng Lâm Tu đứng ở chỗ này trông đồ, cho nên cũng không phát hiện có gì khác thường.
“Cẩn thận Lâm Tu dặn dò.
“Vâng.”
Lâm Tiến vui vẻ chuyển hộp đi vào trong, vừa vặn gặp được Hàn Lận Quân đi ra, cười với anh, “Anh rể tốn kém rồi Hàn Lận Quân vỗ vỗ bả vai cậu rồi đi đến cầm chiếc hộp cuối cùng.
Trong xe còn có một túi bột óc chó, nhẹ nên Lâm Tu cầm lên, giúp đóng cốp xe
lại.
Xe địa hình cao, thùng xe nghiêng quá cao nên Lâm Tu không với tới được, Hàn Lận Quân đứng phía sau kéo xuống giúp cô.
Sau khi đóng cửa lại, người đàn ông bên cạnh khẽ nói: “Việc này nên do đàn ông làm, nhất định phải do đàn ông làm!”
Lâm Tu: “…”
Cô cắn môi, ngước mắt nhìn chằm chằm anh.
Hàn Lận Quân cũng rũ mắt nhìn cô, không nói tiếng nào, xoay người đi vào lối đi trước.
Lâm Tu ủ rũ đi theo.
Khi còn cách cửa Lâm gia vài bước, Hàn Lận Quân dừng lại, quay đầu nhìn c*ô.
Lâm Tu cũng dừng lại và nhìn anh chằm chằm, “Anh đang làm gì vậy?”
Hàn Lận Quân đặt chiếc hộp trong tay anh lên vai, đưa cánh tay còn lại về phía cô, “Chúng ta nắm tay nhau đi vào.”
Vẻ mặt của Lâm Tu trở nên nóng nảy, không chút nghĩ ngợi quay lưng về phía sau, “Không cần!”
Hàn Lận Quân ra hiệu đi xuống sân Lâm gia, thần sắc không đổi, nói: “Ngoan, nắm tay đi vào.”
Lâm Tu biết ý định của anh, dù sao đó cũng chỉ là một màn trình diễn cho cha mẹ cô xem, tuy cô rất khó chịu, nhưng
vẫn đặt tay vào bàn tay to lớn của anh, và để anh dẫn đến cổng sân của Lâm gia.
Cửa sân không đóng, Hàn Lận Quân để cô vào trước, sau khi đi vào liền nói với mẹ Lâm đang ôm Sâm Sâm trong nhà: “Mẹ, bọn con đều đã tới rồi.” Lâm Tu lúc này mới biết rằng trong sân của Lâm gia không chỉ có mẹ Lâm và Sâm Sâm, mà còn có một số cô và dì hàng xóm đang ngồi bóc ngô và trò chuyện, lúc trước đang trò chuyện, nhưng khi họ nhìn thấy Hàn Lận Quân, ánh mắt của họ sáng ngời, rõ ràng đã sớm biết bọn họ sẽ đến, cho nên sớm có mặt ở
đây, mọi người đang đợi ở đây.
Khó trách ông chủ lớn muốn nắm tay cô vào trong, hóa ra không chỉ cho bố mẹ xem mà còn cho những người cô hàng xóm này xem.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!