Lọc Truyện

TỔNG TÀI PHÚC HẮC SỦNG THÊ : DẠ THIẾU ! XIN TỰ TRỌNG

Hơi lạnh toát ra từ Tiêu Lăng Dạ mỗi lúc một nhiều.

Tiêu Diễn thấy thế vội vọt đến trước mặt anh, “Anh! Cả ngày nay Tâm Can chưa ăn gì, anh đừng mắng con bé.”

Tiêu Diễn xót thương cháu gái vô cùng.

Thường ngày, Tâm Can là nguồn vui của gia đình họ, vô ưu vô lo, cực thích ăn vặt, theo lời của cô bé thì mọi phiền não đều có thể giải quyết bằng một bữa cơm, một bữa không xong thì hai bữa.

Thế mà bây giờ, đến hai bữa cơm cô bé còn không chịu ăn.

Có thể thấy mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Tiêu Diễn cũng thật sự không thể ngờ rằng Tâm Can lại quý mến Lâm Quán Quán và Lâm Duệ đến thế, không tính việc ăn thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy Tâm Can bướng bỉnh như vậy.

“Mang đồ ra đây!”

Người giúp việc lập tức bung bữa trưa của Tiêu Tâm Can tới.

Tiêu Lăng Dạ bung khay cơm lên tầng, anh đi giày da, giẫm lên những mảnh sứ vỡ, từng bước đi tới trước mặt Tiêu Tâm Can.

“Ăn hết!”

“Không ăn!” Tâm Can quay ngoắt đi, “Bố không cho con gặp cô xinh đẹp thì con không ăn!”

Tiêu Lăng Dạ cười khẩy, “Tuyệt thực? Con tưởng cách làm trẻ con này có tác dụng với bố à?”

Hai bố con làm công với nhau.

Một tiếng đồng hồ sau.

Tiêu Lăng Dạ bực bội nới lỏng cà vạt, anh ngoảnh lại giao cho Tiêu Diễn, “Gọi điện cho Tổng Liên Thành, hỏi xem Lâm Quán Quán đã ra viện chưa?”



Tiêu Diễn lập tức gọi điện, một phút sau trả lời, “Họ vừa mới Xuất viện."

“Gửi địa chỉ hiện tại của Lâm Quán Quán cho tôi!”

"Ò!"

Tiêu Diễn vội gửi địa chỉ cho Tiêu Lăng Dạ.

Do đó, tuyệt thực vẫn có tác dụng đấy.

Tiêu Lăng Dạ cầm chìa khóa xe ra ngoài, lần này không cần anh phải nói, Tiêu Tâm cũng đã tức thì chạy theo.

Tiêu Lăng Dạ nhìn mảnh vỡ trên sàn, bất lực cúi xuống bế cô bé lên.

Lâm Quán Quán đã xuất viện!

Hứa Dịch đến đón cô và Lâm Duệ ô tô đỗ lại ở bãi đỗ xe trong khu, vừa dùng xe, Hứa Dịch đã lấy từ cốp xe ra hai túi lớn đựng đồ ăn.

“Làm gì đây?"

Hứa Dịch xách đồ lên, cười bảo, “Em nằm viện ba ngày, tất nhiên phải ăn mừng sau khi xuất viện chứ, hôm nay sẽ ăn lẩu ở

nhà em!”

“Tuyệt vời, mấy ngày nay ăn cơm bệnh viện, mồm miệng nhạt thếch, cuối cùng đã có thể ăn một bữa sướng mồm rồi!”

Ba người vui vẻ đi thang máy lên nhà.

Vừa ra khỏi thang máy đã thấy có hai pho tượng một lớn một nhỏ đứng trước cửa nhà cô.



Tiêu Lăng Dạ vẫn mặc bộ vest màu đen như thường lệ, cô nhóc anh đang bế trong tay thì ôm một bó hoa rực rỡ sắc màu, Lâm Quán Quán nghệt ra nhìn cặp đôi dị hợm này.

Chuyện gì đây?

Cô còn tưởng từ nay về sau cô và hai cha con nhà này sẽ không còn gặp lại nhau nữa.

“Tâm Can nằng nặc đòi đến gặp cô.”

"O!"

“Cô ơi!” Tâm Can giãy ra khỏi vòng tay của Tiêu Lăng Dạ đòi nhảy xuống, ôm bó hoa chạy tới trước mặt Lâm Quán Quán, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh, “Cô xinh đẹp, chúc mừng cô ra viện! Tâm Can nhở cô lắm, cô có nhớ Tâm Can không?”

Lâm Quán Quán đỡ lấy bó hoa, xoa đầu cô nhóc, “Nhớ chú.”

Tâm Can vui mừng hớn hở.

Thật lòng mà nói, Lâm Quán Quán cũng rất quý cô bé Tiêu Tâm Can này.

Cô cầm chìa khóa mở cửa, mấy người họ thay dép đi vào nhà.

Đã đến giờ ăn tối.

Lâm Quán Quán xách túi đồ ăn cũng không nỡ đuổi khách, cô hỏi một cách lịch sự, “Anh Tiêu, bố con anh đã ăn tối chua, chúng tôi đang chuẩn bị ăn lẩu, hay là... cùng ăn nhé?”

Tiêu Lăng Dạ đáp, Được!”

Lâm Quán Quán, “...”

Cô chỉ hỏi cho phái phép, không thật lòng muốn giữ chân khách, tên Tiêu Lăng Dạ này không hiểu hay sao?

Lâm Quán Quán khóc không ra nước mắt.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!