Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Sau khi đưa Vũ Hoan trở lại phòng, Vũ Tịch chu đáo lấy điện thoại của ông ấn số gọi điện cho Ngọc My rồi đi ra ngoài trước khi cuộc hội thoại đó bắt đầu. Dù có tò mò nhưng cô không thể nghe lén, cố gắng chờ đến lúc về nhà, tận tai nghe mới thú vị!

Quay về căn phòng cạnh phòng Vũ Hoan, Vũ Tịch vừa đóng cửa lại là liền tụt váy xuống sàn, thuận tay mò công tắc mở đèn lên.

Từ mép cửa đến mép giường, khoảng cách không xa không gần, lúc Vũ Tịch nhìn thấy cái bóng đen trên giường thì chân cô chỉ thiếu một bước nữa là đến. Cũng may là cô có tinh thần thép, biết tiết chế nỗi sợ, nếu không thì đã chạy loạn ra ngoài với bộ dạng thiếu vải trên người.

Người đàn ông hướng mắt lên, trầm thấp cất lời: "Vũ tiểu thư, em gấp gáp cởi đồ là muốn đóng phim cấp 3 với tôi sao?"

"Hàn tổng, anh vào phòng của tôi mà không xin phép, anh mới là gấp gáp muốn thử đóng tập đầu tiên với tôi." Vũ Tịch từ lâu đã không biết ngại là gì, cô bước vào phòng tắm, yêu mị nhìn hắn: "Tôi thấy tôi cũng đẹp lắm, nhưng mà không có đam mê với nghề này, anh tìm diễn viên khác đi nha."

Qua một lúc ngâm mình trong vòi nước ấm, Vũ Tịch mặc bộ quần áo ngủ màu hồng đào in hình gấu dài tới cổ tay, chân đi ra ngoài. Khương Hàn vẫn còn ngồi trên giường, cổ áo sơ mi trắng cởi 3 cái cúc, sắc mặt đích thị là sói hoang nhu tình.

"Anh chưa đi nữa hả?"

Khương Hàn nhếch đuôi lông mày nhìn Vũ Tịch từ trên xuống dưới, bộ dạng tròn tròn lùn lùn, được mắt hắn hơn là chiếc váy hở tới đùi của cô lúc nãy. Môi hắn khẽ mở ra, nói giọng trầm khàn: "Em không biết tiết kiệm thời gian sao? Cởi xong bộ đồ của em phải mất hết 3 phút, 3 phút đó đủ để em co giật dưới thân tôi."

Vũ Tịch bĩu môi nói phụ hoạ: "Phải nha, 3 phút là đủ để Hàn tổng đóng một bộ phim cấp 3 rồi."

"Hừ." Khương Hàn nhếch mép cười như không cười: "Bộ phim tôi đóng bao nhiêu phút, Vũ tiểu thư là người rõ nhất. Nếu em sợ người ngoài biết được, sợ họ cướp nam chính của em thì không sao, tôi nói tôi 3 phút cũng được!"

"..." Môi Vũ Tịch giật giật. Cái gì mà "nam chính của em", đóng phim cấp 3 mà nam chính được 3 phút thì ai mà xem?

"Em đứng xa như vậy để làm gì?" Khương Hàn đi tới ôm lấy Vũ Tịch, thấp đầu hôn lên gò má bầu bĩnh, mùi thơm thanh khiết hắn nhớ nhung cuối cùng cũng phảng phất quay lại đầu mũi. Hắn siết chặt cô vào lòng: "Một tháng không gặp, em không nhớ tôi sao?"

"Không có!" Vũ Tịch thả lỏng dựa mặt vào bức tường ngực rắn chắc mà mềm mại của hắn: "Anh là gì của tôi mà tôi phải nhớ?"

"Ý em là tôi không xác định quan hệ nên tôi không được em nhớ sao?" Tính tình Khương Hàn thất thường vui rồi lại buồn, bực tức rồi lại vui vẻ, hắn cười tiếng trầm trầm gợi cảm: "Vậy em muốn tôi cho em danh phận gì, hửm?"

Vũ Tịch trề môi: "Chả thèm!"

Bàn tay phủ trên mông Vũ Tịch dừng lại, đầu mũi hít ngửi mùi thơm trên tóc cũng lơ là, Khương Hàn cúi thấp đầu nhìn cô gái bị hắn ép chặt trong lòng, tựa hồ không tin được: "Em nói cái gì?"

"Nam chính phim cấp 3 làm tình nhân với tiểu thư xinh đẹp hả?" Vũ Tịch trịnh trọng nhắc lại: "Không thèm!"

Khương Hàn coi như chưa nghe thấy, chỉ nắm rõ trọng tâm: "Được, làm tình nhân!"

Vũ Tịch: "..."

"Sáng mai sẽ có tin tức đại tiểu thư Vũ gia và chủ tịch Hàn hẹn hò ở Đại Tây Dương trên du thuyền đi về Châu Á." Khương Hàn ôm Vũ Tịch lên giường, âu yếm thân thể mát lạnh bằng đôi bàn tay to lớn của chính mình, hắn phủ lấy bờ môi căng mọng, hơi thấp giọng thì thầm: "Vũ tiểu thư thấy tôi chiều em như vậy có được không?" Vũ Tịch không trả lời, đầu óc rơi vào trạng thái thiếu nhận thức, bất giác rên vài tiếng đáp lời hắn.

Khương Hàn nhất quyết ép Vũ Tịch tỉnh táo, mút gò má béo bở mọng sữa, tay luồn vào trong quần lót trêu hoa ghẹo huyệt. Hắn chọc ngoáy sâu vào điểm G, gắt gao ấn liên tục. Vũ Tịch trợn mắt khi phát hiện bản thân có chút không thể kiềm chế, rõ ràng là không muốn nhưng bên dưới như cái thác ào ào phun nước.

"Áaaa--" Vũ Tịch lên trong vô thức, thắt lưng co giật điên cuồng, tựa hồ bị kích điện vào người, khoái cảm mãnh liệt khiến tâm trí mơ màng buồn ngủ.

Khương Hàn nhếch mép chắt chắt lưỡi: "Vũ tiểu thư sao lại tè dầm như trẻ con thế này? Ướt hết ga giường rồi."

Nghe thấy lời nói đó, đôi má Vũ Tịch chỉ hồng hào một chút dần chuyển sang màu đỏ như hai quả táo chín, xấu hổ bật người dậy: "Tại anh.. anh.. anh làm cái gì tôi nên tôi mới bị như vậy!"

"Tôi thì làm gì được em?" Hai mắt Khương Hàn phát sáng sau khi trả đũa lại Vũ Tịch, hắn tiếp tục sờ giữa hai chân của cô, vươn cổ tới gặm gò má đỏ lựng. Hắn cất giọng mê hoặc: "Lần nào em cũng nằm im như vậy để tôi dạo đầu cho em không phải sao? Hôm nay em thấy tôi ôm người khác nên tức giận, cố tình dùng tay tôi làm bồn chứa, đúng không?"

"Không có!" Vũ Tịch quẫn bách quát lớn, từ đầu tới chân đều nhuộm màu đỏ hồng. Muốn đi vào toilet nhưng từ khi nào, hai chân cô đã bị đè dính với cái giường.

Khương Hàn nở nụ cười đầy dục vọng, ôm lấy Vũ Tịch, chậm rãi vuốt ve mò vào trong áo. Bên trong trống rỗng, chỉ có hai cái bánh bao nhỏ căng mướt. Hắn vì chưa từng dựa vào dáng vẻ một con người mà thích thú, chỉ đơn giản là Vũ Tịch, hắn sẽ cảm thấy thoải mái khi chạm vào da thịt non mềm của cô.

Bất tri bất giác, Vũ Tịch lại chìm vào trong nhục dục tình ái, tất cả phòng bị đều buông bỏ. Chỉ là cô liên tục tiểu trên giường mỗi khi đến đỉnh điểm, điều đó làm cô rất xấu hổ, Khương Hàn bảo cô là em bé, nghe có vẻ đáng yêu nhưng cô là em bé tè dầm chứ không phải em bé dễ thương.

"Ư ư muốn ra, dừng.. dừng lại áaaa.." Một lần nữa Khương Hàn không chịu buông tha, Vũ Tịch nằm ngửa dưới thân hắn chịu những cú thúc dồn dập, tay hắn rõ ràng là cố tình ấn vào bụng dưới của cô, ngón cái liên tục cọ vào hạt châu nhạy cảm.

Là hắn cố tình!!

Vũ Tịch tiếp tục tè dầm lên người Khương Hàn, một lần của hắn là năm, sáu lần cô tè dầm. Cô cảm thấy bản thân chịu đựng đủ rồi nhưng mà hắn thì vẫn chịu được, tập trung cao độ vào thân thể của cô.

"Không muốn haa.. không muốn tiểu nữa, thả ra.."

"Ừ, em bé tè dầm ướt người tôi rồi, em cố nhịn đi." Vừa nói, Khương Hàn hưng phấn cúi đầu mút lấy nụ hoa phấn hồng ở ngực Vũ Tịch. Hắn tiếp tục làm động tác ra vào, đưa đẩy dồn dập vào trong da thịt non mềm, ngón tay chạm ở viên châu màu đỏ gần nơi gậy thịt của hắn miết mạnh.

Lần trước Khương Hàn dùng răng cắn khắp người Vũ Tịch, lần này hắn không cắn nữa, thay vào đó là đùa bỡn ghẹo cô tè dầm ra giường, liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ. Một khi hắn ra tay thì không thèm khoang nhượng, ấn nhẹ một chút Vũ Tịch đã không chịu nổi mà co giật, hắn lại cho cô co giật, bắn nước đúng 50 lần mới chịu tha thứ.

Kết thúc màn hoan ái cực nhọc và xấu hổ, Vũ Tịch cảm thấy toàn thân tê dại, không còn chút sức lực nào, mềm như đống bùn tan vào người Khương Hàn. Thủ đoạn của hắn quá thâm độc--không tức giận, không làm ầm, hạ thủ một cách thầm lặng mà dứt khoác. Đích thị là một con sói!!

"Nhục nhã quá.." Vũ Tịch thì thào ra hơi, hai mắt cô ươn ướt, mờ mờ nhìn lên trần nhà sau khi được tắm rửa sạch sẽ và được bế lên giường.

Nghe cô nói vậy, Khương Hàn không mở mắt nhưng cười ra một thanh âm khàn khàn quyến rũ: "Em đang để lộ điểm yếu của mình đấy, biết không?"

"..." Vũ Tịch khi nói ra câu đó, cô đã quên suy nghĩ. Tự khai bản thân cảm thấy nhục nhã, Khương Hàn chắc chắn sẽ tiếp tục dựa vào đó để thu phục cô. Vũ Tịch suy tư một hồi, trở mình đáp trả lại cái ôm chật cứng của Khương Hàn: "Nhưng mà sướng lắm ạ, cái đó gọi là nhục dục!"

"Ừm." Khương Hàn thấp đầu vuốt tóc trên trán Vũ Tịch lên, trìu mến hôn rải rác xuống gò má, cất giọng trầm ấm: "Em thích là được, lần sau tôi sẽ tiếp tục."

Vũ Tịch: "..."

***

Buổi sáng Vũ Hoan gấp rút đòi về nhà, Vũ Tịch đành thu dọn đồ đạc, kéo vali đi trong ánh mắt hừng hực lửa của Khương Hàn.

"Tôi vừa tới tối qua, em đi vội vậy là có ý gì?"

"Anh vừa tới tối qua nhưng mà em tới từ tối hôm kia rồi."

Khương Hàn chưa mặc quần áo, ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm Vũ Tịch: "Tiệc vẫn còn tới tối nay."

Vũ Tịch không tranh chấp với Khương Hàn, một mạch đeo giày, búi tóc, đeo kính râm lên sau đó xách hành lý đi ra cửa.

"Quay lại đây!" Nhìn thấy cái thẻ ngân hàng ở trên bụng, Khương Hàn đang cần lời giải thích, thế mà Vũ Tịch xách đuôi thỏ liên tục đi qua đi lại gom đồ mà không thèm nhìn tới vẻ mặt bất mãn của hắn, hắn cứng giọng gọi.

Vũ Tịch nhíu mày nhìn chằm chằm người đàn ông trần trụi trên giường: "Lại làm sao?"

Khương Hàn hất cằm xuống dưới hạ thân, nơi tấm thẻ nằm nghiên ngã ở trên tấm chăn, biểu tình trên gương mặt hắn cực kì không vui.

Vũ Tịch đi tới, thò tay nhặt lại tấm thẻ.

Khương Hàn không nhanh không chậm nắm cánh tay Vũ Tịch kéo ngã vào lòng, bày ra vẻ mặt nhã nhặn lịch sự hôn lên dấu vết đo đỏ trên gò má của cô, hôn lên mũi, cằm, xương quai hàm rồi đến môi. Vầng trán của hắn chạm vào trán của cô thật dịu dàng, thâm tình phủ lên đôi môi thêm vài cái hôn. Hắn vuốt ve tấm lưng của cô, ánh mắt ôn nhu chưa từng thấy: "Chơi xong là cứ quăng tiền phủi tay thế sao?"

Lần đầu tiên trên cuộc đời, Vũ Tịch đã nhìn thấy người ba thứ hai của mình! Đẹp trai, giàu có, dịu dàng và thẳng thắng là những tố chất cô ngưỡng mộ nhất ở Vũ Hoan, đồng thời Khương Hàn cũng có. Cô nhìn chằm chằm hắn, hôm nay cô cảm thấy hắn đẹp một cách lạ lẫm. Không giống như nét đẹp mà người ta nhìn vào để khen, mà là đẹp ở trong tim.

"Hửm? Xong việc là cứ phủi mông đi về?" Giọng nói của Khương Hàn hôm nay cũng thật khác thường, giống như chẳng có âm thanh nào hay hơn thế nữa. Vũ Tịch chớp mắt nhìn hắn chăm chú ngón tay trụ lên ngực hắn tụt xuống chống dưới nệm.

Có Khương Hàn mới biết, hôm nay Vũ Tịch ngồi không nhìn hắn cũng biết đỏ mặt. Hắn bẹo nhẹ gò má phúng phính, đôi lông mày khẽ nhướng lên: "Nhìn anh làm gì? Không giải thích rõ thì không cho về, hôm nay ở lại đây đi."

"Tại vì là.. là anh phục vụ em!" Vũ Tịch nhìn hắn, thong thả nói: "Đàn ông mà trả tiền cho tình nhân là tại vì cô tình nhân đó phục vụ người đó, còn anh phục vụ em chứ không phải em phục vụ anh, nên là em phải trả tiền cho anh."

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!