Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Bàn tay Khương Hàn không tự chủ được định mò lên làm trò xằng bậy, lập tức bị ý thức đánh cho tỉnh, hắn ôm bên ngoài, cà phơ cà phất tỏ vẻ không quan tâm: "Bận trăm công nghìn việc chứ làm gì trốn việc để rảnh rỗi như em."

"..." Ngay lập tức, Vũ Tịch tụt xuống sàn để đứng. Cô cảm thấy thật bất công, lủi thủi trong bếp từ chiều đến tối, bao nhiêu món đồ khó nấu cô cũng cố gắng để cho Khương Hàn có cảm giác ấm cúng của gia đình, ấy vậy mà hắn về đây trách mắng cô.

Vũ Tịch ấm ức quay lại thổi "phù" tắt hết nến, do bụng đói cồn cào mà tâm tình cũng trở nên khó chịu, cộng với biểu hiện hờ hực của Khương Hàn khiến cô càng chỉ muốn no cái bụng cho thật nhanh chóng.

Khương Hàn đi mở đèn lên, ngờ ngệch nhìn Vũ Tịch. Sắc mặt của Vũ Tịch vừa mới đây là một con mèo trắng nhỏ vui vẻ khi chủ nhân về, hiện tại thì lạnh lẽo, vô cảm tựa hồ mới có cơn gió buốt giữa đông thổi qua. Bất giác toàn thân hắn rùng lên từng đợt da gà, có cả cảm giác căng thẳng khó lời nào diễn được nỗi âu lo vô tri xuất hiện trong lòng.

Vũ Tịch ngồi trên chiếc ghế lớn nhất, âm thanh dao nĩa cắt thịt trên đĩa phát ra âm thanh kẻo cà kẻo kẹt trong căn phòng mang sắc thái lạnh càng làm mọi thứ trở nên yêu mị.

Cứ như đã trôi qua nửa ngày, Vũ Tịch ăn xong thì Khương Hàn vẫn còn chưa động đũa, hắn ngồi yên ổn nhìn cô, đôi chân mày không hài lòng cau cứng lại nhìn dáng vẻ lạ lẫm của cô nhóc ở cạnh hắn.

Sắc thái cực kì khó gần, không hình dung ra được là gương mặt bầu bĩnh đáng yêu này có 2 cách bộc lộ tâm lí rất chuẩn, lúc thì khiến người ta chết mê vì dễ thương, lúc lại làm cho không ai đủ sức nán lại với sự bộc phát chẳng biết đỉnh hay ngọn.

Bởi vì có tham vọng leo lên đầu người khác, Khương Hàn bất quá vẫn xem Vũ Tịch là thú cưng hắn vừa thuần về để yêu thương, vẫn tự tác xem bản thân là chủ nhà: "Em có thái độ như này là thế nào? Không hài lòng?"

"..."

"Hay muốn giận ngược? Thời hạn vẫn chưa xong, em muốn làm gì?"

Thấy Vũ Tịch một câu cũng chưa đáp, Khương Hàn không sẵn lòng nhận khí tức u lạnh của cô dành cho mình, rất đường hoàng hạ bậc thang xuống: "Đàn ông coi danh dự là thứ rất quan trọng, kể cả anh cũng cần danh dự. Chuyện anh sẽ giận em 3 ngày chưa chắc đúng 3 ngày anh mới hết giận, chỉ cần em giống vừa nãy thêm vài lần nữa là được."

"Vâng, Hàn tổng!" Vũ Tịch bỏ dở đĩa thịt đang ăn trên bàn, tương quan nghe theo bước xuống một bậc thang, đồng thời rời khỏi bàn ăn, đi lên lầu.

Thời điểm đó, Khương Hàn nhận thấy bản thân thật quái lạ. Vì chuyện nhỏ thôi mà lại hờn giận, cho cả thời hạn như đứa trẻ con. Tâm tình của hắn từ khi nào đòi nuông chiều đến độ vì một cô gái mà làm trò như con nít, nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

Trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc, Khương Hàn quyết định không giận nữa, rất quyết đoán không cần Vũ Tịch dỗ.

Thực chất thì dỗ thêm một chút cũng được, chỉ là do cô không đủ kiên nhẫn, có khi còn cho là bản thân chịu đã đủ. Khương Hàn bước lên cầu thang, từng bước cố gắng sải dài, chậm rãi nới lỏng cúc áo, tự hứa rằng một lần này nữa thôi, sau đó sẽ tập ăn chay, vài hôm nay cả hai cứ như người cổ hũ, nhạt nhẽo quá nên hắn cần có được thịt thà sống qua đêm.

Cạch.

Căn phòng ngay lúc Khương Hàn tiến vào vẫn quen mắt như mọi ngày, tứ phía truyền đến hơi lạnh sầm uất và u tối, đèn không được mở, chỉ có ánh sáng là ngà ngoài cửa sổ rọi vào.

Cửa sổ mở toang, gió phấp phới làm tấm màn lay động, trên sàn có chiếc áo trắng vừa nãy Vũ Tịch đã mặc, ngoài ra chẳng còn thứ manh mối nào khác để chứng minh cô đã ra ngoài bằng đường chính diện thay vì leo cửa sổ.

Nói rằng thân thiết thì quả thực có thân, còn nói không thân thì cũng đúng là Khương Hàn và Vũ Tịch chưa thể hiểu rành mạch về nhau. Thời gian cả hai ngồi lại trò chuyện, tìm hiểu thật sự về nhau vẫn chưa có, làm sao hắn biết được Vũ Tịch có bí mật gì che giấu.

Đặc biệt là cốt cách bình tĩnh đến khó tin của Vũ Tịch sẽ khiến người ta bàng hoàng, đứa con gái chưa chạc tuổi trưởng thành sống trong nhung lụa nhưng tay vẫn cầm dao được, vẫn thừa sức để đáp trả lại hắn mỗi khi bị ép bức. Nhất là trong lúc này, thay vì nhìn thẳng mặt thì cô lại chọn đường tắt để ra khỏi đây..

___________

Theo Vũ Tịch lên chiếc máy bay được chế tạo đặc biệt, Hình Thu, Phương Kỷ và Phương Hy đều phải rụt cổ đưa mắt cầu cứu lẫn nhau.

Bọn họ thấy toàn thân Vũ Tịch toả ra vẻ âm trầm đáng sợ, dù rằng không lộ ra bên ngoài nhưng ánh mắt sắc bén vào lúc giữa đêm khiến ai cũng nhìn ra được con báo con thật sự đang giận dữ.

Phương Kỷ là kẻ giữ bộ mặt nghiêm túc nhất, cũng là người trực tiếp tiếp chuyện rõ ràng nhất với Vũ Tịch, Phương Kỷ cất giọng khi đã ngồi vào vị trí hàng ghế đối diện với cô: "Vũ Tịch, chúng ta sẽ đi đâu?" Tuy gọi bằng tên nhưng giọng điệu lại tỏ ra chuẩn mực cấp trên và cấp dưới.

"Thái Bình Dương!"

Hình Thu hào hứng: "Đi bắt mực khổng lồ."

3 ánh mắt còn lại lập tức lạnh lùng nhìn về phía Hình Thu, Hình Thu lập tức ngậm miệng, đội bịt tai nhanh chóng khởi động máy bay.

Phương Kỷ lập tức mỉm cười, gắng tìm cách giải bỏ bầu không khí căng thẳng: "Vũ Tịch, Thái Bình Dương nghe qua có vẻ bình an nhưng nguy hiểm thì không thiếu, em muốn đến đó để làm gì?"

"Tìm Algae," Vũ Tịch chớp khe khẽ mí mắt, chầm chậm nhắm lại, lười biếng nói ngắn gọn: "Tặng cho bạn trai."

"Bạn trai?"

"Bạn trai nào?"

Hình Thu và Phương Hy quên cả nhiệm vụ, lập tức lao mắt về phía Vũ Tịch, hai cô nàng dường như nghe phải chuyện kinh thiên động địa, nếu không phải Phương Kỷ thì làm gì có tên nào xứng đáng với Vũ Tịch.

Đôi lông mày Vũ Tịch chau lại mất kiên nhẫn: "5 giờ sáng mai phải có mặt ở trên quân hạm, điều động người hiểu rõ về Thái Bình Dương đến cùng--" Nhớ đến gì đó, Vũ Tịch mở mắt ra nhìn Hình Thu: "Mực khổng lồ là gì?"

Hình Thu đang bịt tai nghe khống chế áp suất khi lên cao, vừa nãy nghe được chuyện Vũ Tịch có bạn trai thì toàn phần sau đều bị điếc, Phương Hy nghe vậy liền đáp lời: "Đại dương nào cũng có bí ẩn, mà bí ẩn nhất chính là Thái Bình Dương. Nơi đó nguy hiểm không thua kém gì thung lũng chết ở Mỹ, chỉ là chưa được liệt vào danh sách khu vực chết chóc, biết bao nhiêu bí mật bị chính phủ giấu diếm--"

Chưa kịp dứt lời, Hình Thu đã bị Vũ Tịch trèo vào họng: "Đi bắt mực khổng lồ!"

Chiếc máy bay xuyên qua đại lục mà không có bất kì cản trở, đích đến là hòn đảo nằm ở phía nam Thái Bình Dương, mượn đất đảo Hawaii sau đó lên quân hạm dưới biển lùng sục Algae và Mực khổng lồ.

Máy bay tiếp tục xuyên qua mây trong đêm khuya, Vũ Tịch chợp mắt dựa lưng ra ghế, đôi chân mày vẫn không thể thả lỏng vì biết rằng có một người đang nhìn mình, có điều Vũ Tịch không hề bận tâm hoặc nói đúng hơn là lười quan tâm.

Tới quần đảo Hawaii, bốn người đáp đất rồi lên chiếc tàu quân hạm, đây không phải do chính phủ ban tặng mà là loại hình tàu bè mới nhất do Vũ Tịch chủ ý sản xuất. Chức năng và trang thiết bị vô cùng tiên tiến, chỉ có người chế tạo, Vũ Tịch và Phương Kỷ hiểu rõ cách vận hành của nó.

Quy mô tìm kiếm Algae không lớn, chỉ có duy nhất một chiếc tàu lớn lao ra hải phận không người ở nam Thái Bình Dương.

Algae là một loại tảo có khả năng sản sinh ra năng lượng, Vũ Tịch tìm kiếm thứ lá cây có màu diệp lục đó mà phải tự vác thân ra khơi. Phương Kỷ từ sau đó chỉ chú tâm vào nhiệm vụ, gần như không biểu lộ thêm nụ cười nào.

Vũ Tịch sau khi lên tàu lại tiếp tục ngủ, cô vào phòng nghỉ thuyền trưởng để đánh thêm một giấc, sau lại quyết định nối máy với Khương Hàn.

"Người như cô ta sếp lại mất công đi tìm kiếm, thứ quỷ quái gì nhập vào người anh vậy?"

"Cẩn Du, chuyện tôi bị thứ gì nhập không phải việc cậu nên lớn tiếng, việc tìm kiếm người cũng là nhiệm vụ của tôi giao cho cậu, cậu chỉ có quyền đi ngay lập tức."

"Sếp..!!" Giọng nói của Cẩn Du rơi vào trạng thái mất bình tĩnh sau đó lại thở ra, rất kiên định phán: "Tôi không đi, người ta có câu hồng nhan hoạ thủy, cô ta cạy tiền sếp, làm náo loạn công ty, trước đây sếp ghét cô ta thế nào sếp không nhớ sao?"

"Ghét? Lòng tôi thế nào cậu biết được sao?"

"Anh.. anh.. anh.."

Giọng nói của Khương Hàn đều thẳng một đường, nghe qua chẳng ai biết được hắn đang gấp gáp tìm ai, chỉ nghe qua câu "hồng nhan hoạ thủy" Vũ Tịch liền biết được là tìm mình, làm sao Khương Hàn có ai hồng nhan xuân sắc hơn cô!

Diễn biến sau đó hoàn toàn hờ hệt, Vũ Tịch cảm thấy đàn ông trò chuyện với nhau là việc nhạt nhẽo nhất trên trần đời, nghe chẳng có gì vui, Vũ Tịch trực tiếp nhắm mắt lại nghe giọng nói của Khương Hàn.

Nghe kĩ một chút có thể nhận ra Khương Hàn thực sự đang tức giận và còn có chút gấp gáp, tuy nhiên vẫn tỏ ra như thể rất bình tĩnh, có khi còn lạnh xuống âm độ, Cẩn Du thì một mực không làm, thà chọn nghỉ việc chứ không tuân lệnh sếp.

"Anh muốn tìm thì tìm, đó không phải người của tôi, tôi nghỉ việc!"

"..."

Vũ Tịch thở nhẹ ra một hơi, cuối cùng Cẩn Du cũng đã ra khỏi vị trí Khương Hàn đang ở, đồng thời cũng nghỉ việc, thế là quá tốt, sau này cô tiếp tục đi làm khỏi phải dính dáng với tên khó ở đó nữa.

"Nghe lén đến khi nào nữa?" Sau khi im ắng, giọng của Khương Hàn vẫn tiếp tục vang lên khi ở một mình.

Chiếc tai nghe của Vũ Tịch truyền tới âm thanh trầm trầm của hắn, khiến cô bất giác nổi sùng lên, còn có ai ở bên cạnh Khương Hàn nữa sao? Hắn cũng giúp ai kia trốn khỏi Cẩn Du?

"Vũ tiểu thư?"

Vũ Tịch "a" một tiếng, bàng hoàng nhấc đầu dậy, tháo tai nghe lắc qua lắc lại xem xét, tai nghe còn lại phát ra giọng nói ỏng ẹo quen tai: "Dữ quá đi, người ta mới đụng một chút thôi mà."

Vũ Yên Nhiên?

Lưng Vũ Tịch thẳng thóm uy nghiêm, sắc mặt đanh lại, cầm laptop lên múa tay trên bàn phím, uyển chuyển đột nhập vào làm bạn với virut những thiết bị gần Khương Hàn.

Thiết bị truyền kết nối rõ nhất là điện thoại của Khương Hàn, chứng tỏ virut cô cài vào điện thoại của hắn hoạt động rất tốt, Vũ Tịch trực tiếp khám phá ra cách thức hoạt động để chen chân vào camera dò tìm hình ảnh hiện tại của hắn và Vũ Yên Nhiên.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!