Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Vũ Tịch cố giữ nhịp thở thật nhẹ nhàng, thêm phần bị bịt kín bởi chăn bông làm cô càng khó thở. Cả việc căn phòng đột nhiên im bặt làm cô vô cùng tò mò bên ngoài hai người họ đang bí mật thì thầm chuyện gì với nhau.

Qua một lúc lâu, Vũ Tịch mới nghe giọng Khương Hàn lên tiếng, tựa hồ đang cười: "Nhị tiểu thư thật chu đáo, nhưng tôi hiện tại đã đâm đầu vào Vũ Tịch."

"Hàn tổng, anh đáng ghét! Anh nhìn thế nào mà không ra, em rõ ràng là yêu anh hơn chị ta!"

"Tôi chưa nói hết." Giọng Khương Hàn lành lạnh mà trầm thấp: "Đã lỡ đâm đầu vào, tôi không thể dứt được. Cô hiểu không?"

"Em hiểu rồi." Vũ Yên Nhiên nở nụ cười đầy mê hoặc, tự thừa nhận bản thân là người hiểu chuyện. Cô ả tiếp tục dựa ngực lên vai Khương Hàn, môi hơi bĩu ra nũng nịu: "Hàn tổng là người có khí thế, chắc chắn đã có chút suy nghĩ trong đầu. Em hiểu anh đã lỡ vào đây, em không trách anh, nhưng sau này anh không được gần gũi quá mức với chị ta nữa đó nha!"

Khương Hàn gục đầu cười "hừ" một tiếng, khó ai hiểu được ý nghĩa của nó, hắn nhàn nhạt gật đầu: "Đương nhiên, tôi là người biết chú trọng sự việc."

Nhìn thấy Khương Hàn qua vài lời nói mà đã chui vào lưới, còn rất chủ động cười với ả, Vũ Yên Nhiên hôn "chụt" một tiếng vào bên má của hắn: "Anh hứa rồi đó, đừng có nuốt lời nha!"

"Được, tôi sẽ không để cô thất vọng." Khương Hàn mất tự nhiên đẩy tay Vũ Yên Nhiên tránh ra khỏi vai mình, giọng điệu trầm trầm ấm ấm: "Nhưng hiện tại vẫn chưa được, cô cứ gấp gáp như vậy tôi sẽ rất khó xử."

"Em biết ạ." Đóng vai một người phụ nữ hiểu chuyện, Vũ Yên Nhiên đứng dậy, cười nói: "Em về phòng, anh nhớ phải trả lời cho em vào sáng mai nha."

"Chắc chắn rồi."

"Tạm biệt, chúc anh ngủ ngon."

"Ừm."

Cạch.

Những âm thanh cuối cùng Vũ Tịch nghe được cứ như cái dao đâm vào bụng, cô nằm im thinh thít ở dưới chăn, coi như bản thân là không khí.

Điều cô lo lắng cuối cùng cũng đến, cô em gái quý báu và người đàn ông thâm độc cùng hợp sức với nhau.

Khương Hàn tốc chăn lên, nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Vũ Tịch, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy khó chịu: "Anh cho em biết một chuyện."

"Đồ điên, anh tưởng tôi điếc chắc?"

"Không, nói bậy gì vậy?" Khương Hàn thấp giọng, bịt miệng Vũ Tịch lại, dùng chăn trùm kín đầu cả hai lại. Ở trong bóng tối, Khương Hàn ghé môi vào gò má bầu bĩnh của cô, thì thầm: "Đây có phải em gái ruột của em không vậy?"

"Không." Vũ Tịch cọc lóc trả lời.

"Thì ra là vậy, bảo sao em khó chịu với cô ta." Khương Hàn là đàn ông, nhìn thấy bộ dạng của Vũ Yên Nhiên mà không có cách nào tiếp nhận được. Còn có chuyện bảo hắn là theo đuổi Vũ Tịch để thừa kế gia sản? Hắn thiếu tiền chắc?

"Khương Hàn, anh bẩn quá, đừng động vào tôi." Vũ Tịch không đẩy hắn cũng không đánh mà cất giọng lạnh lùng đe doạ.

"Được rồi, anh đi rửa ngay." Không quá rõ ý của Vũ Tịch nhưng Khương Hàn vẫn đứng dậy, ôm theo cô đi vào toilet.

"Bỏ ra, làm gì vậy!!?"

"Đi rửa mặt thôi, em muốn anh làm gì?"

"Anh rửa mặt thì liên quan gì tới tôi mà bắt tôi đi cùng?"

"Em sẽ chạy, anh vẫn chưa cho em biết một chuyện!"

"Chuyện gì?"

Khương Hàn đứng nhốt Vũ Tịch trước mặt, tay hắn hứng nước đưa lên mặt kì cọ rửa sạch, chầm chậm nhìn cô qua gương: "Chuyện này đảm bảo em thích."

***

So với buổi tối cuồng nhiệt, buổi sáng Khương Hàn lại có nhã ý quấn lấy Vũ Tịch không chịu buông.

Trời vừa hừng đông sáng, ngoài cửa sổ là khung cảnh hoa xuân tươi mới, trong cửa sổ là khung cảnh *** **. Người đàn ông ôm lấy thân thể bé nhỏ đứng ở cửa sổ, chầm chậm mà nhịp nhàng như đang tập thể dục vào buổi sáng.

"Hưm ưm.." Tiếng kêu trong vô thức mềm mỏng nhưng không loạn xạ, ngọt ngào như ly sữa ấm vào ban mai. Khương Hàn gục đầu xuống liếm vành tai đo đỏ, khàn khàn thì thầm: "Thế này hay muốn nhanh hơn nữa?"

Vũ Tịch bám tay lên kính cửa sổ, mấy bông hoa trong vườn làm cô chẳng thể tập trung vào thứ nóng bỏng cọ ở dưới hạ thân, chỉ có bàn tay của Khương Hàn ôm ở ngực vuốt ve mơn trớn là thoải mái nhất hiện tại.

"Hửm? Ở dưới có thích không?"

"Không thích ưm.."

"Không thích thì làm thế nào?"

Vũ Tịch ngoái đầu nhìn Khương Hàn, hắn lần đầu tiên hỏi cô làm thế nào, chẳng lẽ cô phải tự mở miệng bảo hắn dùng tay hay dùng miệng đùa bỡn cho cô thoải mái?

"Hửm? Tịch muốn thế nào?" Khương Hàn khom lưng mút đôi môi đỏ mọng của Vũ Tịch, nhẹ nhàng lấn lướt quấn quýt đầu lưỡi trơn mềm.

Nghe Khương Hàn hỏi mấy câu vô nghĩa liên tục, Vũ Tịch không thừa nước bọt để trả lời. Cô nắm một tay hắn dời xuống dưới thay vì cả hai tay liên tục nắn ngực của cô.

"À, bạn nhỏ thích tè dầm đúng không?"

"Đó không phải tè dầm!" Vũ Tịch lập tức phản bác. Khương Hàn còn nghĩ cô ngây thơ tới mức bị chọc miết mà không nhận ra chắc?

"Được rồi, được rồi. Không phải tè dầm, bạn nhỏ đang tập thể dục mà, làm sao gọi là tè dầm được, đúng không?"

"..." Vũ Tịch nhắm mắt cự tuyệt với thế giới, chỉ chú tâm vào hơi ấm của Khương Hàn đang toả ra bao bọc lấy thân mình.

Những cú nhấp nhô dần trở nên cuồng nhiệt kết hợp với sự vuốt ve nuông chiều, Vũ Tịch đã cảm nhận được sự quyến luyến kì lạ trên cơ thể lẫn tâm trí đối với Khương Hàn, hắn thật sự khiến người ta không có cách nào muốn rời xa.

6h30, Vũ Tịch cùng Khương Hàn đi xuống lầu ăn sáng.

Gương mặt Khương Hàn rõ là từ sáng hôm qua--lúc chờ Vũ Tịch tới nhận chức thì nụ cười càng dễ điểm trên môi. Hôm nay lại càng sáng lạng hơn bình thường, cứ như chưa bao giờ được vui như vậy.

"Ba! Mẹ con đâu?"

Vũ Hoan vẫn đang đọc tạp chí, nghe tiếng nên ngẩng mặt lên: "Mẹ vẫn đang ngủ. Sao con thức sớm vậy?"

"Chào bác buổi sáng."

"Ừ chào con."

Bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị xong, Vũ Tịch để lại Khương Hàn ngồi trong nhà nói chuyện với Vũ Hoan, còn cô thì ra vườn hái hoa ngắm lá.

Khi nãy đứng ở cửa sổ, cô đã nhìn thấy một loài hoa lạ có màu trắng, tưởng mong manh nhưng cảm giác vô cùng huyền bí.

Chỉ duy có một bụi hoa khác lạ mọc ở đối diện cửa sổ phòng khách, nói như vậy thì bụi hoa này cũng đối diện với cửa sổ phòng của cô.

Vũ Tịch tiến đến bụi hoa lạ đó và ngồi xuống, sự kì lạ của những bông hoa này khiến cô thích thú đó chính là một màu trắng tinh khiết nhưng trông bí hiểm khác thường.

Loài hoa có mùi thơm ngát lạ thường, mị lực vô hình thu hút Vũ Tịch, khiến cô phải đưa tay ra hái. Lúc chạm tới cánh hoa, đầu ngón tay truyền đến tia điện khiến toàn thân tê dại, cảm giác khiếp sợ nếu không chuẩn bị tinh thần.

Thứ gì vậy?

Vũ Tịch thẩn thờ giây lát, chính là làn da, giống như bản thân vừa chạm lên làn da mềm mại và tinh tế.

Giống quỷ yêu gì vậy trời?

"Tịch!"

Nghe tiếng gọi quen thuộc, Vũ Tịch ngoái đầu nhìn tới. Khương Hàn vừa mới ngồi nói chuyện với Vũ Hoan chưa tới 5 phút đã chạy ra đây, cô cao giọng nói: "Anh ra đây làm gì?"

Khương Hàn sải bước dài đi tới, đôi lông mày cau chặt như vừa đụng phải chuyện gì đó vô cùng khó chịu.

Nhìn gương mặt giận dữ của hắn, Vũ Tịch bất giác đứng dậy phủi mông tỏ vẻ vô tội: "Sao vậy ạ?"

"Còn sao nữa? Em hay lắm, em cứ đi là đi." Khương Hàn tới bóp má Vũ Tịch lắc lắc, kẽ răng nghiến chặt rít gió hâm doạ: "Em thử đi một lần nữa, xem anh có bắt em nhốt vào lồng hay không!"

"Hừm!" Vũ Tịch bĩu môi. Vừa hay nhìn thấy Vũ Yên Nhiên từ trong nhà mang cao gót chạy ra. Hoá ra là Khương Hàn bị ả dụ dỗ mà không có ai bênh vực nên bực bội chạy ra đây. Cô ngửa cổ, đứng sát tới ôm ngang bụng Khương Hàn gục cằm lên ngực hắn, thẳng băng nói: "Em sẽ nhốt anh trước, anh không nhốt nổi em đâu."

Nghe Vũ Tịch đòi nhốt mình, Khương Hàn nhếch mép cười sau đó ôm cô lên như ôm bé gái đi tới bàn trà ngoài trời ngồi xuống, thầm trầm cất lời: "Hôm nào em cứ thử xem, anh cũng muốn biết cảm giác bị nhốt."

"Anh Khương Hàn!"

Khương Hàn nghe thôi cũng biết là ai gọi, mắt vẫn đăm đăm nhìn Vũ Tịch, tỏ ra như không nghe không biết. Cô gái đó quả nhiên là không phải con gái huyết thống, ủ nhiều âm mưu thâm độc như thế cư nhiên không giống với tư chất hiền lành, điềm đạm của nhà họ Vũ.

"Anh Khương Hàn, sao anh ra đây mà không vào ăn sáng?"

Vũ Tịch leo trèo ngồi hướng quay mặt ra ngoài, ôm tay Khương Hàn đặt trước bụng, hai chân ngoe nguẩy tỏ ra nét đáng yêu: "Không thích, chị muốn đi ngắm hoa nên anh ấy cũng đi với chị."

Nghe Vũ Tịch bảo do Khương Hàn cũng đi ngắm hoa, ánh mắt Vũ Yên Nhiên loé lên một nụ cười khinh bỉ nhưng giọng điệu thì mềm mỏng dịu dàng: "Anh Khương Hàn, anh đừng chiều chị hai quá. Chị ấy cứ như trẻ con thôi, có lúc đáng yêu nhưng cứ bám người như vậy thì ai mà chịu nổi!"

Khương Hàn gục đầu lên vai Vũ Tịch, môi khẽ cong lên cười nhạt, quả nhiên là người nhà họ Vũ lúc nào cũng thú vị, ở trước mặt người ngoài mà vẫn có thể nói xấu người nhà, hắn cảm thấy vô cùng khâm phục.

"Anh ơi, em không có bám anh mà, tại vì buổi tối mình ở chung nhưng mà mình không được ngủ chung, bây giờ mình bù nha!" Vừa nói, Vũ Tịch nhìn trúng vị trí tối qua mà Vũ Yên Nhiên đã hôn Khương Hàn, mạnh miệng gặm một cái in dấu răng.

Vũ Yên Nhiên trợn mắt: "Sao chị lại cắn anh ấy?"

Khương Hàn nhướng mày, ở vị trí này không thể nhìn Vũ Tịch, tuy hắn không đau nhưng có cảm giác cô đang liếm má hắn, nhột nhột mà thoải mái. "Làm gì đấy?"

"Em đánh dấu lên người anh, sau này anh là của em!"

Khương Hàn cố gắng lơ đi giọng điệu non nớt mềm mại của Vũ Tịch, mỗi khi cô vui vẻ thì dáng vẻ sẽ trở thành một đứa trẻ. Ai mà không muốn xoa xoa nựng nựng, huống chi đây là một cô bé kém hắn phân nửa số tuổi, mơn mởn tươi xanh mà không được nựng, hắn vô cùng ngứa tay.

Thấy Khương Hàn chẳng mảy may tới lời của mình, Vũ Tịch nép vào cổ hắn, ngửa đầu chờ đợi: "Anh không đánh dấu cho em hả?"

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!