Lọc Truyện

Tổng Tài Khó Chiều: Đừng Nghĩ Vợ Tôi Ngây Thơ

Nghe một điều vô lý vừa được trắng trợn tẩy trắng từ Vũ Yên Nhiên, Vũ Tịch bất giác cười gượng. Cái gì mà bị người ta cưỡng ép? Rõ ràng là cô ả đòi lên giường với người có vợ, còn bảo Khương Hàn cho ả ngồi ghế phụ? Khương Hàn rõ ràng là gọi cô kia mà?

Khương Hàn mím môi không trả lời, trực tiếp đóng sầm cửa lại. Liếc nhìn Vũ Tịch, hắn rất tự giác giao lại chìa khoá xe cho cô: "Em biết lái đúng không? Anh ngồi yên sau sẽ bị say xe, em lái chậm thôi."

Vũ Tịch lắc lắc đầu, tự cuộn tay ôm lấy thân thể của mình, rất trẻ con cất tiếng: "Muốn ôm ôm vậy nè!"

Khương Hàn nghe nói phu nhân nhà họ Vũ cực kì bám chồng, vì vậy khi Vũ Hoan đi làm, Ngọc My cũng đi theo không chịu xa nữa bước. Hắn nhìn tới Vũ Tịch, cô xem hắn là chồng rồi?

"Vậy hôm nào đi với anh cũng ngồi như vậy, chịu không?" Khương Hàn cong môi cười, một tay nắm tay, một tay bẹo bẹo gò má bầu bĩnh tròn của Vũ Tịch: "Sau này đừng đẩy anh, sức em lớn quá, anh mà ngã là mất hình tượng hết."

Gì cơ? Người ta mềm mỏng, đáng yêu thế này mà bảo là sức lớn?

Vũ Tịch "hừ" một tiếng. Khương Hàn dắt tay cô tới xe, mở cửa sau đó ôm cô lên như ôm công chúa rồi ngồi xuống.

"Chị hai..?" Vũ Yên Nhiên giữ gương mặt thả lỏng khi nhìn cảnh hai người ôm ấp nhau khi lái xe.

"Chị bị say yên sau, em cướp ghế của chị rồi, chỉ còn chỗ này thôi!" Vũ Tịch mặt không đỏ, tim không loạn, nhướng người hôn dưới cằm Khương Hàn.

Vũ Yên Nhiên đương nhiên là kinh ngạc đến mức hai tròng mắt sắp lòi ra ngoài. Khương Hàn kinh ngạc đến không thể bộc lộ được cảm xúc nào nữa, hắn đờ đẫn mặt mày như thằng ngốc, đôi lông mày nhướng lên: "Sao không hôn môi?"

"Tại vì em không tới!"

Khương Hàn nghe vậy, lập tức cúi thấp đầu xuống. Vũ Tịch cùng phối hợp nhướng lên chu môi chạm nhẹ vào môi hắn. Khương Hàn khoan khoái trong lòng, tim cũng lạc nhịp, hắn từ khi gặp được cô thì trái tim vốn dĩ đã bị cướp mất, đến giờ này là được đáp trả, hắn cảm thấy bản thân mình thực sự là một kẻ tài giỏi.

Chiếc xe màu đen lăn bánh trên đường về Vũ Viên. Bên ghế lái có trái tim đỏ đỏ hồng hồng, ghế phụ sắc thái u ám hoang lạnh.

"Vậy ngày mai em mang ghế của em theo nha?"

"Không phải em nói thích ghế của anh sao? Anh mua cho em là được rồi, mang vác theo làm gì cho nặng?"

"Máy vi tính nữa! Ba em nói là đi làm người ta ghét mình, người ta sẽ mở máy của mình để làm loạn. Mình phải có máy của riêng, ai đụng vào cũng sẽ lưu lại dấu vết, mình không sợ ai bắt nạt mình nữa!"

"An toàn vậy sao? Vậy anh cũng mua cho em. Em làm ở công ty của anh, anh không thể để em tự bỏ tiền ra được."

Vũ Yên Nhiên cảm thấy bản thân như con ruồi, con nhặng nghe hai người ngồi ở kế rì rì rầm rầm, ả xen vào bằng mấy lời ngân nga câu hát: "Làm sao giấu anh đi hớ ơ, muốn anh là của riêng mình em hớ--"

Vũ Tịch: "..."

Khương Hàn: "..."

Vũ Yên Nhiên chống tay trên thái dương nhìn ra bên ngoài, tựa như một nàng công chúa vướng vào mối tình đầu bị chia cắt.

Eo ơi, bảo sao La tổng gì đó không chịu được là phải!

Vũ Tịch muốn nói thẳng rằng, ngoài cái bộ dạng biết trang điểm, biết làm đẹp đó thì Vũ Yên Nhiên không nên mở miệng. Chỉ cần Yên Nhiên mở miệng là y như rằng có chuyện để người ta bàn tán.

Khương Hàn và Vũ Tịch im lặng chịu đựng "giọng hát vàng" của Vũ Yên Nhiên cho đến khi về tới Vũ Viên.

Vũ Hoan và Ngọc My không phải kiểu nhốt tự do của con mình, riêng Vũ Tịch thì thật sự là hơi mất tự do bởi chuyện lớn mà cô vừa về nước đã gặp phải. Giờ này thấy cô vẫn chưa về, Vũ Hoan đã đứng chờ sẵn trước cổng cùng vài chiếc xe hơi đặc trưng bắt mắt của Vũ gia, chỉ cần 4 phút 12 giây nữa chưa thấy bóng dáng Vũ Tịch, ông sẽ lập tức lái xe đi tìm.

Nhìn thấy Vũ Yên Nhiên từ trong xe bước xuống, Vũ Hoan qua loa bảo ả đi vào rồi vẫn ngóng ra đường chờ Vũ Tịch. Nhưng ông nào hay, lúc ông ngóng ra trước thì Vũ Tịch đã lẻn ra sau lưng, ranh ma nhảy lên lưng ông cười khúc khích: "Yah, baba ơi con về rồi nè!"

"Ôi trời, con bé này! Đi đâu mà tới giờ này mới chịu về?" Vũ Hoan nắm lấy chân Vũ Tịch gác lên hông để cõng cô, cảm nhận sức nặng chẳng có bao nhiêu, ông nửa cười vì thấy con gái về, còn nửa thì lên tiếng trách móc: "Sao mà ôm o gầy mòn thế này không biết, hôm nào cũng đi chơi cho tới khuya, không chịu về ăn uống."

"Con thấy chị hai đi ra từ quán Surreal với Hàn tổng, chắc là ăn rồi đó ba!" Vũ Yên Nhiên nhanh miệng chỉ tên, ước chừng một giây nữa Vũ Hoan sẽ thình lình nổi giận, lúc đó ả sẽ vào can ngăn một cách mềm mỏng và dịu dàng, người đàn ông nào cũng muốn có một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục và xinh đẹp.

Một giây sau, Vũ Hoan nhìn ra sau lưng, tiếp tục cười vì gặp Khương Hàn. Ông không phải kiểu người thích để bụng, sự việc xấu trong nháy mắt của hắn đã hoàn toàn bị tẩy trắng, hắn trong mắt Vũ Hoan vẫn là người đàn ông thành đạt, tài giỏi và trưởng thành.

Khương Hàn hơi thấp đầu, khách sáo chào Vũ Hoan: "Chào bác."

"Ô, Hàn tổng, phiền cậu quá." Rõ ràng là Vũ Hoan có quá nhiều xe, nhiều đến mức nhìn xe người khác rồi ngỡ là xe của mình nên không để ý biển sổ, cũng không ngờ là Khương Hàn tự tay đưa hai cô tiểu thư của ông về nhà: "Chắc hai đứa nhỏ quậy phá lắm hả?"

Khương Hàn liếc nhìn Vũ Tịch, đầu hơi gục xuống cười: "Tàm tạm."

Tàm tạm????

Vũ Tịch tụt xuống dưới đất đứng, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn hắn: "Tàm tạm là cái gì tàm tạm?"

"Là Vũ tiểu thư ngoan tàm tạm!" Bàn tay Khương Hàn bất giác chạm lên xoa đầu Vũ Tịch, còn có ý định nhéo má thì chợt nhớ nơi này không phải nhà của mình. Hắn thu tay lại nhét vào túi quần.

"Ôi, Hàn tổng nựng chị mà không nựng em, nghĩa là em không ngoan rồi." Vũ Yên Nhiên đứng một góc nhìn xuống đất, hơi giậm giậm chân, lầm bầm tỏ vẻ ấm ức.

Khương Hàn: "..."

Vũ Tịch: "..."

Vũ Hoan nghe vậy cũng thấy quái gở: "Yên Nhiên, con nói bậy gì vậy?"

Lời nói của Vũ Hoan có ý quở trách, ý chỉ Vũ Yên Nhiên mau chóng đi vào nhà. Nhưng nhớ lại thì Vũ Hoan vẫn phải mời Khương Hàn vào nhà, ông nắm bả vai của hắn vỗ vỗ: "Hàn tổng mất công tới đẩy rồi thì vào nhà uống trà rồi hẳn về, không biết nhà của cậu ở đâu?"

"À, nhà con ở Trung tâm--" Khương Hàn nhìn Vũ Tịch, thâm trầm nói chậm: "Số 47/16."

Vũ Hoan không phải trẻ mới lớn, nhìn một cái là hiểu, ông liếc nhìn qua Vũ Tịch, chậm rãi nhắc lại: "47/16, là VinHouse!"

Vũ Tịch gặm môi dưới nhìn Khương Hàn rồi nhìn Vũ Hoan, có phải cố ý bảo cô nhớ số đó không mà nhìn cô dữ vậy?

"47/16, khu phố toàn là biệt thự ở Trung tâm thành phố đúng không ạ?" Địa chỉ nhà của người đàn ông tên Hàn tổng vốn là một địa điểm không có tìm nhưng hiếm ai biết, Vũ Yên Nhiên hào hứng nhảy cẫng lên cười khúc khích, gót giày mũi nhọn tiếp tục xiêu vẹo một lần nữa: "Ah----"

Vũ Hoan may mắn đỡ kịp, ông Vũ Yên Nhiên đứng thẳng lên, đôi lông mày rậm cau cứng lại: "Yên Nhiên, con bao nhiêu tuổi rồi? Cứ để ba mẹ lo lắng miết vậy con? Mau đi thay giày ra!"

"Dạ.."

"Mang giày giống chị hai con không phải êm ắng hơn sao? Suốt ngày mặc váy dài, nóng nực mà nhìn như bà cô trung niên nào vậy--" Vũ Hoan quên mất có người ngoài ở đây, để Vũ Tịch khều khều nhắc nhở một tiếng thì gương mặt Vũ Yên Nhiên đã tối đen như than.

"Chuyện nhà hay bừa bộn, Hàn tổng đừng để ý." Vũ Hoan cười trừ, tiến lùi vài bước quay lại xe, nói lớn: "Tịch đưa Hàn tổng vào nhà chơi đi con, ba cất xe xong rồi ba vào!"

Khương Hàn thấy Vũ Hoan đã vào xe và đạp ga lăn bánh, lập tức đưa tay cho Vũ Tịch nắm: "Vũ tiểu thư mau đưa tôi vào nhà!"

"Chị hai, chị mau đi tắm đi, người chị khó ngửi quá! Đứng gần Hàn tổng không hay lắm, để em--" Vũ Yên Nhiên lanh lợi nói được vài câu, Khương Hàn nhíu mày nhìn về phía ả: "Nhị tiểu thư, quan hệ của tôi với Vũ Tịch chỉ cần hai người là đủ, cô đừng chen vào."

Vũ Yên Nhiên câm bặt.

"Hàn tổng, anh đừng mắng em ấy. Em ấy chưa hiểu chuyện." Vũ Tịch cười ho ho trong bụng, bề ngoài vẫn bắt chước Vũ Yên Nhiên làm chị em tốt: "Chị bám Hàn tổng từ sáng rồi, người anh ấy thơm nên chị cũng thơm lây, không có khó ngửi đâu. Em muốn ngửi thử không?"

"Em.."

"À thôi, quan hệ của chị với Hàn tổng có hai người thôi. Em chỏ mũi vào ngửi thì hơi kì!"

Vũ Yên Nhiên đanh ra mặt, đáy mắt loé lên tia giận dữ.

Khương Hàn mím môi nhịn cười, bình thản cùng cô bước vào cổng: "Anh không thích người khác ngửi mùi của anh ngoài em, sau này đừng hỏi như vậy nữa, cứ nói đó là mùi vị tình yêu."

"He he." Vũ Tịch cười nhưng trong lòng không cười. Thằng cha này được nước là lấn tới, nếu không phải là Vũ Yên Nhiên ở đây thì cô đã trực tiếp đá vào mặt hắn.

Khương Hàn ngồi xuống ghế thì Vũ Hoan cũng đến. Người hầu bê ra bình trà thảo mộc, Vũ Tịch là người hưởng trước, cô khát đến mức không muốn chú ý tới bất cứ thứ gì nữa.

Uống được một hớp, Vũ Tịch trợn mắt nhìn vào trong chén trà màu đỏ, đây là trà của cô mà!!?

"BA!!!"

Vũ Hoan khiếp đảm thu người lại.

Khương Hàn giương mắt nhìn Vũ Tịch, chậm rãi uống một ngụm trà. Lúc chưa gần mũi thì không biết, đến gần lại có mùi thơm ngọt dù chưa có đường hay mật ong. Đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng nhẹ, sau vài giây thì ngọt ngào, thanh mát như cherry, có cảm giác như lạc vào mùa xuân.

"Trà của con!" Vũ Tịch đè nén tức giận, rành mạch phun ra 3 chữ.

"Ba chỉ lấy một nhúm tay thôi, ít lắm!"

"Nhưng mà con cho ba, ba uống hết rồi, bây giờ ba lấy của con nữa là sao?"

Vũ Hoan vội vàng xua xua tay: "Ba trả con sau mà, con nói địa chỉ đi, ba mua cả thùng về cho con luôn."

Dù ai nói ngã nói nghiên, Khương Hàn vẫn bình thản ngồi nhấp chén trà thơm ngon. Hắn chưa từng nếm vị trà này, cũng hiếm khi thưởng trà, lần đầu có một loại vừa miệng đến khó tin, hắn say mê ngồi thưởng thức.

"Ba nghĩ dễ mua lắm hả? Con nhờ quan hệ mới mua được 2 gói, sản xuất bằng tay đó, ba có tiền thì cũng chưa chắc có cơ hội mua đâu!"

"Xùy, con có quan hệ thì ba cũng có quan hệ." Vũ Hoan nghe vậy thì an lòng uống một ngụm, hiền hoà đàm đạo: "Tuổi của con còn trẻ, có được quan hệ tốt như vậy là giỏi. Bây giờ chẳng còn mấy người trẻ tuổi có chí làm ăn.."

Vũ Tịch ong ong đầu buồn ngủ mỗi khi nghe Vũ Hoan giảng dạy đạo lí, chẳng giống như Khương Hàn, hắn chỉ cần dịu dàng một chút, cô liền cảm thấy được yêu thương.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!