Hạ Tuấn Lâm ngồi nhìn ảnh cưới của cả hai. Cậu nhớ ngày mình gặp mặt anh, lần đó Nghiêm Hạo Tường dĩ nhiên còn rất cục súc với cậu rồi.
Ảnh cưới chụp chung nhưng chẳng có tấm nào anh chịu cười, cũng như chẳng thèm khoác tay hay nắm tay cậu nữa là.
Hạ Tuấn Lâm nhìn nhẫn cưới trên tay mình, cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ gần gũi Nghiêm Hạo Tường, cũng không nghĩ cậu và người đàn ông này yêu nhau nhiều đến thế.
Ngày anh đeo nhẫn cưới cho cậu trong lễ đường, gương mặt anh cứ như mới bị ai đánh vào rồi lôi ra làm hôn lễ, trông anh lúc đó rất khó chịu.
Còn nhớ ngày đầu ở cùng anh, anh không cho cậu lại gần. Không ngờ sau hôm cậu bị đâm, anh lại đến thăm cậu.
Về sau cậu cũng mới biết Nghiêm Hạo Tường đã đọc lén nhật ký của cậu. Sau đó Lưu Diệu Văn biết được tình trạng cậu lúc ấy nên đã khuyên Nghiêm Hạo Tường hãy thay đổi cấu, cứu cậu khỏi sự tuyệt vọng.
Có lẽ anh và cậu không ngờ ông trời lại sắp đặt nhân duyên cho cả hai như vậy. Bây giờ lại bám lấy nhau không rời mặc dù đã có con.
À, có tin vui hơn nữa.
Cậu mang thai nữa rồi.
Lần này cậu hy vọng là bé gái, một trai một gái. Sau này Tiểu Vũ cũng có thể bảo vệ em gái rồi?
" Em đang nghĩ gì vậy?" Nghiêm Hạo Tường tiến đến, đưa tay đặt lên bụng của cậu.
Hạ Tuấn Lâm chỉ mới mang thai được ba tháng, anh rất vui khi nghe cậu có đứa thứ hai, mặc dù về sau anh lại khổ lắm đây.
" Em đang nhớ về ngày đầu gặp anh " Hạ Tuấn Lâm nói.
Nghiêm Hạo Tường phì cười. Thật sự nhớ lại, anh không nghĩ đó là mình của trước kia.
Nghiêm Hạo Tường lúc đó là con người lạnh lẽo, tàn ác bao nhiêu. Anh còn mắc bệnh sạch sẽ, nhớ lúc ấy Lưu Diệu Văn muốn anh lái xe đưa cậu đi bệnh viện, cuối cùng anh lại vì sợ bẩn xe không chịu đưa cậu đi.
Thật ra lúc ấy anh không muốn đưa cậu đi thật, nhưng mà nhìn Hạ Tuấn Lâm nằm trong lòng Lưu Diệu Văn lúc ấy, tim anh bất ngờ nhói lên, sau đó lại đồng ý đưa cậu đi.
Đọc những dòng nhật ký của cậu, anh tuy là lạnh lùng thật nhưng trái tim đâu phải sắt thép, đọc xong tim anh lại đau hơn..
Anh cũng chẳng hiểu sao.
Về sau lại cùng cậu ăn cơm, muốn thay đổi cậu, biến cậu thành con người có hy vọng, suy nghĩ tích cực hơn.
Anh cứ nghĩ mình chỉ làm việc tốt thôi, không ngờ lúc Hạ Tuấn Lâm mỉm cười với anh. Anh thật sự động lòng với nụ cười đó rồi
Rồi đến cái hôm cậu bị Hạ lão gia đánh đến thương tâm. Lúc đấy anh đau lắm, đau cả tim lẫn trong lòng đây này.
Và rồi đúng là ý trời, không ngờ về sau anh lại biết được Hạ Tuấn Lâm chính là cậu bé năm xưa cứu mạng mình.
Đêm mưa đó nếu không có Hạ Tuấn Lâm, anh thật sự cắn trúng lưỡi và nằm dưới mưa, có lẽ mất mạng luôn rồi.
" Ông xã nhỏ, em biết sao anh yêu em nhiều đến thế không?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.
Hạ Tuấn Lâm chớp mắt nhìn anh. Trước giờ cậu chưa từng hỏi anh tại sao thay đổi, tại sao biến thành con người khác vì cậu, cũng không biết rõ tại sao anh yêu mình đến như vậy.
" Đơn giản thôi " Nghiêm Hạo Tường cầm tay cậu lên, xoa xoa nhẹ.
" Vì lúc em mỉm cười với anh, anh thật sự động lòng với nụ cười đó rồi ".
" Ông xã nhỏ, lúc em vừa về ở cùng anh, đúng là anh cọc cằn với em, còn nhìn thấy em đang trên bờ vực sắp mất mạng không chịu cứu lấy ".
" Nếu lúc đó anh không thay đổi quyết định, có lẽ anh mất em rồi " Nghiêm Hạo Tường nói, đưa tay cậu đặt lên tim mình.
" Tiểu Hạ, khoảng khắc em mỉm cười với anh...đó là lần đầu tiên có một người cười với anh trông hạnh phúc như vậy ".
" Cũng chính vì lúc đó, anh đã yêu em rồi ".
Phải, là yêu rồi...thật sự rất yêu.
Hạ Tuấn Lâm cảm nhận rõ tim anh đang đập mạnh ra sao. Hạ Tuấn Lâm bật cười, từ từ kéo anh lại gần mình.
" Vậy anh có biết tại sao em yêu anh không?" Hạ Tuấn Lâm hỏi.
Cậu yêu anh bởi vì anh đã đối xử tốt với cậu. Cái hôm bị Hạ lão gia đánh, anh đã đến cứu cậu, như đã vớt cậu khỏi tay thần chết vậy.
Nghiêm Hạo Tường gật đầu.
" Bởi vì anh yêu em, nên em yêu anh lại là đúng rồi ".
Nghe câu trả lời của anh, cậu lắc đầu bất lực.
Đúng là Nghiêm Hạo Tường mà, tự mãn kinh khủng thật chứ.
" Đúng rồi, Hạo Tường anh nói cái gì cũng đúng ".
Hạ Tuấn Lâm đưa tay nhéo cái mũi anh.
Mặc dù đã có một con, cả hai cũng đã kết hôn lâu vậy nhưng tình cảm vẫn mặn nồng, vẫn siêng đi rải thức ăn cho chó đó nha.
Tiểu Vũ đứng nép bên cửa cùng nữ giúp việc, thằng bé lắc đầu thở dài.
" Cô xem, ba papi con lại như vậy rồi ".
" Cậu chủ, cậu đừng buồn " Nữ giúp việc an ủi thằng bé, thằng bé cũng đáng thương...
Ngày ngày bị ba papi cho ra rìa như vậy mà.
" Con không sao, con ổn mà " Tiểu Vũ ôm tim mình, thằng bé ổn mà, ngày ngày nhìn ba papi ân ân ái ái như vậy rất ổn mà.
Ổn, thật sự rất ổn.
Tiểu Vũ bất ngờ tiến ra, thằng bé quang minh chính đại đi vào trong.
" Ba, papi".
Nghe tiếng con trai mình, Nghiêm Hạo Tường vội bật dậy, ngồi xa Hạ Tuấn Lâm ra.
" Sao...sao vậy con?".
Hạ Tuấn Lâm vội hỏi, thằng bé này...sao vô phòng không gõ cửa chứ?
Tiểu Vũ tiến đến, thằng bé leo lên ghế, ngồi giữa cậu và anh.
Bàn tay nhỏ đặt hai bên tay anh và cậu, sau đó nắm chặt lại.
" Ba, papi...".
" Con yêu hai người rất nhiều lắm ".
Mặc dù sau này Tiểu Vũ sẽ mãi mãi ăn cẩu lương từ ba papi mình.