Lọc Truyện

Tổng Tài: Em Buông Tay Anh Rồi

“Cô ấy mang thai rồi.”

Chỉ với năm từ ngắn gọn nhưng câu nói mà Dạ Tư Thần vừa phát ra lại làm cho anh trở nên sững sờ, cả người anh sợ chỉ vì đứng không vững mà đưa hai tay ra bám lấy gọng cửa phía sau. Chỉ hai năm trôi qua, Cố Đình Doanh lại không ngờ rằng tình cảm mà Cố Diệp Hy dành cho tên thiếu gia họ Trần kia lại to lớn đến như vậy.

Phải, trên danh nghĩa họ là vợ chồng, là mối quan hệ hôn nhân hợp pháp, không như anh và cô trong tình trạng này, là tình anh em cũng không phải mà tình cảm yêu đương nam nữ lại càng không. Có thể anh đã suy nghĩ quá nhiều, suy nghĩ đến hao mòn tâm trí, anh chỉ là muốn giúp cô có một cuộc sống hạnh phúc, không nên tham vọng mà độc chiếm đi loại tình yêu trong sáng này, dù có yêu cũng chỉ nên ngậm miệng mà lắc đầu bảo từ chối. Em gái mãi mãi là em gái của anh.

Nhưng bây giờ Cố Diệp Hy đang mang trong mình một căn bệnh, hao tổn tâm sự sức trong mấy năm vừa qua quả thật không thể đùa. Trần Hạo Hiên đã gây ra cho cô những gì, bây giờ có lẽ chỉ có một mình anh là biết rõ, muốn cô không quay về cuộc sống đó, tất nhiên cô cũng được lựa chọn một cuộc sống như bao người.

Ngẫm đi ngẫm lại, Cố Đình Doanh buộc miệng mà nhìn thẳng Dạ Tư Thần.

“Cậu nghĩ mình nên đồng ý không?”

“Ừ.”

“Thậm chí ban đầu chỉ là tình anh em?”

“Có thể.”

Dạ Tư Thần ấp úng, anh cũng chỉ biết nói những câu ngắn gọn như thế. Từ trước đến nay anh và Cố Đình Doanh chưa bao giờ có một cuộc trò chuyện căng thẳng đến mức như này. Thậm chí đây chỉ là đang tranh luận về một người phụ nữ chẳng rõ thông tin. Anh bất lực trước những câu hỏi khó, chỉ muốn có một đáp án cho chính mình.

“Vậy thì mình cầu xin cậu...”

Cố Đình Doanh bỗng dưng cầm lấy tay của Dạ Tư Thần, không vì cảm xúc của người trước mặt mà quỳ cả hai chân gối xuống hành lang. Sắc mặt của Dạ Tư Thần tái mét, chẳng lẽ không vì tình anh em, tình bạn bè mà không giúp cho anh được chứ? Có cần phải làm lớn chuyện như vậy không?

“Được rồi… Cậu nói rõ ra, nếu làm được mình sẽ đồng ý.”

Ậm ừ một chút, Cố Đình Doanh mới dám thốt ra những lời này.

“Hủy hồ sơ bệnh án này đi. Mình muốn cậu cũng là người chăm sóc cái thai đang trong bụng em ấy… Chỉ cần là như thế nào cũng được, khó khăn gian khổ, chỉ cần mình thấy em ấy tươi cười thì mình cũng đã rất hạnh phúc rồi… Giúp mình… Mình sẽ kết hôn với em ấy.”

Dạ Tư Thần nhìn anh lắc lắc đầu, thật sự anh không biết người đang đứng đối diện với mình đang nghĩ gì vì chuyện này có thể giấu được một thời gian chứ không phải là một đời người, muốn khống chế cuộc sống của ai đó cũng không phải là dễ dàng, vả lại đây là một người có tiền bệnh tâm thần không phải ở dạng nhé, sợ rằng chỉ khi cô ấy nhớ ra sự thật thì mọi chuyện cũng sẽ nhanh chóng quay trở về quỹ đạo ban đầu, có thể cô càng ghét và căm hận anh hơn khi đã giấu tất cả những gì mình cần được biết. Tổn thương sâu càng sâu thật sự rất khó chữa lành.

“Được… Nhưng nhất quyết không được để cho cô ấy về nơi cũ, ký ức gợi về không phải là một cách giải quyết tốt. Cậu cứ xây dựng tình cảm với cô ấy, một lúc nào đó cô ấy cũng sẽ hiểu cậu, tìm đến cậu lúc tổn thương. Nếu sau này cậu rảnh cứ tâm sự về quá khứ của cô ấy, mình sẽ tìm cách chữa trị tốt nhất, càng hiểu rõ càng tận gốc dễ hơn.”

“Giờ thì đứng lên đi.”

Cố Đình Doanh nghe được những lời này tinh thần mới phấn chấn hơn được một chút. Anh phủi người rồi đứng lên, dự là đi về phòng của cô để thăm tình hình thì đã có cuộc điện thoại báo anh trở về Cố thị để giải quyết một số chuyện, cụ thể hơn là vấn đề giải ngân cho Trần thị đang gặp khó khăn trong lúc này.

Anh nhận lời xong liền đồng ý, sau đó cũng cố gắng đi ngang phòng xem Cố Diệp Hy đang làm gì rồi rời đi.

Dạ Tư Thần quay trở lại phòng, thấy cô vẫn còn nói vu vơ chuyện gì đó. Anh không hiểu đây là tác dụng phụ sau phẫu thuật hay là tác nhân của lúc xưa vẫn còn hiện hữu ngay trong trí óc của cô.

“Cô ổn chứ hả?”

“Tôi vừa nhìn thấy một cảnh tượng đánh nhau… Bác sĩ…”

Không hiểu sao Cố Diệp Hy không nhớ được những gì mà đầu cô bây giờ lại có thể đau đến như thế. Lúc trước cô rất giỏi trong sự chịu đựng tàn nhẫn của Trần Hạo Hiên gây ra cho mình, lúc ấy cô còn thấy không còn cảm thấy đau đớn gì nữa. Nhưng hóa ra chỉ là do cơn đau đớn đến chậm, bây giờ da đầu cô như có ai đó nắm lấy mà giật ra, khiến cho đỉnh đầu cô cảm thấy vô cùng đau buốt.

Là một bác sĩ tâm lý, làm sao Dạ Tư Thần có thể không nhìn ra sự ngoan cường đang cố chống lại cơn đau đớn của cô? Anh không thể không phục cô mạnh mẽ, nhưng tuýp người con gái không biết bảo vệ mình, để cho người khác tự do đả thương thân thể quý báu của người phụ nữ, Dạ Tư Thần vô cùng không vừa ý.

Anh dẫn cô vào phòng làm việc của mình, đem hộp sơ cứu đến để xử lý vết thương còn lại cho cô. Bởi vì Cố Diệp Hy không muốn lại phải nằm trên giường bệnh, thật sự quá tù túng và vô cùng rườm rà.

“Anh quen với anh lúc nãy thăm tôi sao?”

“Đúng vậy. Nhưng mà không phải đó là vị hôn phu của cô à? Cô đang có thai của anh ấy lại còn quên sao?”

Dạ Tư Thần làm cô đứng hình mất mấy giây, nhìn biểu lộ này của cô thì anh làm rất muốn cười, không ngờ tài năng diễn xuất của anh cũng ở tầm đỉnh cao đến vậy, có thể làm cho người ta hoảng hốt cũng là một nghệ thuật rồi.

“Tôi và người đàn ông tên Đình Doanh đó… Thật sự có quen biết nhau sao?”

Cố Diệp Hy để mặt cho Dạ Tư Thần xử lý vết thương, nhưng cô không nhịn được thắc mắc mà cất giọng hỏi anh ta.

Bạch Khiêm vẫn chăm chú dùng oxy già khử trùng mấy vết xây xát ở chân cô, đầu không ngẩng lên, âm thanh trầm thấp đáp:

“Nhìn thái độ khi tỉnh lại của cô, đối với anh ấy rất quen thuộc. Cô có nghĩ rằng, trọng lượng của cô trong lòng anh ấy không phải là nhỏ.”

Dạ Tư Thần nói rồi đem băng dán cá nhân dán lên vết thương của cô, sau đó di chuyển cánh tay lên mặt cô, giúp cô xử lý vết thương trên mặt:

“Cố gắng chịu đau một chút.”

Dạ Tư Thần đã cố gắng rất nhẹ nhàng, nhưng vết thương của cô hầu như đầu bị tím bầm cùng rỉ máu, cho nên không thể tránh khỏi việc cô thấy đau rát được.

Anh nhìn thấy vết sẹo bên trong khuôn mặt cô đã bị tóc che khuất mà khó hiểu, nhưng anh biết tâm lý của cô lúc này thì không nên, anh đành tìm chuyện khác để nói, còn việc này có thể hỏi lại Cố Đình Doanh, vết thương trên mặt cô chưa lành hẳn, chắc chắn là mới có gần đây.

Quả thật ngay khi dung dịch sát trùng vừa tiếp xúc với vết thương, đôi chân mày của Cố Diệp Hy liền chau lại vì cảm giác nóng rát trên da.

Dạ Tư Thần cố gắng làm nhanh nhất có thể, cuối cùng sau một hồi vật lộn anh cũng đã xử lý cơ bản các vết thương giúp Cố Diệp Hy.

“Cảm ơn anh.”

Cố Diệp Hy nhìn ngắm dáng vẻ thảm hại của bản thân được phản chiếu trong chiếc gương để trên bàn làm việc, cô nâng môi cười, nói lời cảm ơn Dạ Tư Thần.

Cố Diệp Hy tự cảm thấy mình cũng không phải là cô gái xinh đẹp động lòng người gì, nhan sắc của cô chỉ bình thường, nhưng bây giờ lại mang dáng vẻ như vừa đi đánh nhau mang bại trận trở về, càng làm cho cô cảm thấy bản thân thật thất bại.

“Đừng khách sáo.”

Dạ Tư Thần đem hộp sơ cứu để lại chỗ cũ, đổ nước nóng vào trong bình trà, sau đó rót ra một tách giúp Cố Diệp Hy:

“Cô có uống được trà đen không?”

“Cảm ơn anh, tôi không kén chọn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!