Lọc Truyện

Tổng Tài Được Vợ Cũ Bao Nuôi - Hạ Nhược Hy

Yêu cầu sao? Cô không có. Cô không muốn bất kì thứ gì cả. Mọi thứ nhận được trong hai năm qua đã là quá nhiều với cô rồi. Lúc đến như nào thì lúc đi sẽ là như vậy.

Hiện tại cô chỉ muốn trả tự do cho anh, để anh có thể đường đường chính chính tới bên người mình yêu. Cô sẽ tới một chỗ khác, tránh xa cuộc sống của anh.

“Em không muốn gì cả. Mong muốn lớn nhất là chúng ta có thể hạnh phúc trên con đường sau này.”

Cô vừa nói, vừa cầm chiếc bút ở kế bên tờ giấy lên. Nhìn lại một lần nữa từ trên xuống dưới, dòng chữ đơn ly hôn quả thật rất chói mắt.

Tiếp theo đấy là thông tin của anh và xuống dưới nữa là của cô. Tất cả mọi thứ đều kết thúc bởi chữ ký ngông cuồng và có lực của anh.

Cô đặt bút, dứt khoát ký xuống một cách nhanh chóng. Đến rồi, thời điểm kết thúc đã đến.

Anh nhìn cô, khó khăn nói:

“Ừm… hạnh phúc.”

“Vâng. Anh nghỉ ngơi đi, em về phòng đây.”

Không đợi anh nói tiếp cô đã nhanh chóng quay lưng rời đi. Trở về căn phòng mình từng sống suốt hai năm qua, cô không thể kìm nổi nữa mà oà khóc thật lớn.

Thật may đã trở về kịp để anh không thấy nhưng giọt nước mắt này của cô.

“Hic… hic… hãy sống hạnh phúc. Em muốn anh phải sống thật tốt… ahaaa.”

Trượt người dọc theo cánh cửa bằng gỗ, cô gục mặt xuống gối khóc nức nở. Bao nhiêu kìm nén và đau lòng cô cứ vậy mà chuốc hết ra cho thảo nỗi lòng.

Cái tình yêu chết tiệt này, đáng lẽ ra mày không nên xuất hiện. Mày lấy tư cách gì để nảy nở nhiều như vậy?

Cô lấy tay đấm mạnh vào ngực mình. Cô muốn ngăn cản, giết chết cái tình yêu đáng lẽ không nên có này. Khi kí hợp đồng đã dặn mình không được rung động. Nhưng… thời gian đúng là thứ khó nói.

Cô đã yêu anh từ lúc nào không hay rồi. Yêu rất nhiều, yêu nhiều tới nỗi cô không thể nào dừng lại nữa.

Tại sao cô lại yêu anh? Tại sao lại suốt ngày hồi hộp chờ mong rồi lại tự mang đau thương tới cho chính mình?

Hai người đâu có thường xuyên gặp? Làm gì có chuyện tiếp xúc gần gũi? Tại sao lại vẫn yêu?

Một đêm dài dằng dặc ấy cuối cùng cũng trôi qua. Cô cảm thấy bản thân thật mệt mỏi và uể oải vào buổi sáng.

Nhược Hy ra ngoài xem, đúng như cô nghĩ anh không có ở nhà. Mà cũng phải thôi, một phó tổng giám đốc thì làm sao rảnh rỗi?

Hôm nay anh sẽ gửi đơn, chuyện của hai người sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi. Cô không muốn kì kèo quá lâu, cô muốn rời đi trước khi ngày chia ly tới.

Việc cô muốn làm còn rất nhiều, phải tranh thủ lúc chưa đi để làm nốt. Sốc lại tinh thần, Nhược Hy chuẩn bị cho mình xong thì cũng sắn tay áo lên, bắt đầu công tác chuẩn bị.

Việc đầu tiên cô muốn làm là ngay tại đây thôi. Cô muốn tự tay dọn dẹp và sửa soạn cho căn nhà này lần cuối. Hì gục từ sáng đến trưa, cô lau dọn tất cả từ trong ra ngoài và không quên tới cả cây nữa.

Cảm giác thư thái và đầu óc thanh tĩnh hơn rất nhiều rồi.

Tiếp theo ấy là cô viết thư, tổng cộng có hai chiếc bao được cô hoàn thành. Một cái dành cho bố mẹ chồng, còn một cái là cho người chồng đấy của cô.

Đặt chúng vào ngăn tủ kéo, đợi đến ngày thì cô sẽ đưa ra và rời đi.

Tiếp theo cô nên làm gì nhỉ?

Nhìn chiếc nhẫn cưới đang đeo trên ngón áp út của mình, cô đưa tay tay trái lên mân mê nó. Cảm giác thật hoài niệm.

Ring… ring…

Điện hoại trong túi cô reo chuông, Nhược Hy mỉm cười ấn nút nghe và nói:

“Nghe đây Lạc tiểu thư.”

Lạc Tử Linh nghe cô bày đặt nói chuyện khách sáo thì phì cười, đồ ăn đang nhai trong miệng cũng muốn phì ra luôn.

“Khụ… khụ… Hạ quý cô hôm nay có rảnh không?”

“Ừm… không biết nha. Lạc tiểu thư muốn dụ dỗ tôi làm gì?”

“Không… Haha… tớ muốn khao cậu đi ăn.”

Cô mở loa ngoài nghe còn hai tay thì vẫn liên tục sắp xếp đồ đạc. Nghe bạn thân của mình cười nhiều mà cô có thể liên tưởng tới hình ảnh cậu ấy cười sặc sụa đến không khép được miệng luôn ấy.

Có chuyện gì vui thế sao?

“Có thể bật mí cho tớ biết lý do không?”

“Được! Hẹn cậu tại quán cũ. Không gặp không về.”

Chỉ cần nói đơn giản vài câu vậy thôi là hai người đã liền hiểu ý nhau. Mỗi lần nói chuyện với cậu ấy cô đều rất vui. Mọi chuyện vui buồn hay áp lực trong cuộc sống cả hai đều chia sẻ với nhau hết. Tình cảm có thẻ nói là thân thiết hơn cả chị em ruột.

Lục Tử Linh- đứa con duy nhất của ông bà Lục. Cô ấy rất tốt, vừa hồn nhiên lại vừa thẳng thắn. Cô ấy có thể nói hay làm bất cứ điều gì mà mình muốn. Cô rất ngưỡng mộ cô ấy vì sự mạnh mẽ và thẳng thắn ấy. Thích thì sẽ nói thích, không thích thì sẽ thẳng thừng từ chối.

Hạ Nhược Hy sửa soạn qua loa rồi tới chỗ hẹn. Tới một quán bán đồ ăn nướng bình dân, hai người gọi rất nhiều đồ ăn ngon và cùng uống rượu giải sầu.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!