Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Tiểu Kiều nhàn nhã tỉnh lại.

Mở đôi mắt đăm chiêu ra, Tịch Thần Hạn đang nghiêng người qua bên cạnh cô, chống cằm và nhìn cô.

Vũ Tiểu Kiều khuôn mặt nho nhỏ đỏ ửng lên, không còn buồn ngủ, nhanh chóng rũ mắt xuống và nói.

“Chào buổi sáng.”

Trong giọng nói của cô có sự khàn khàn vừa mới ngủ dậy.

“Ngủ không ngon à?" Tịch Thần Hạn quan tâm hỏi cô.

Vũ Tiểu Kiều có chút sửng sốt, ngước mắt lên nhìn anh ấy: “Em cảm thấy rất tuyệt.”

“Cứ luôn nói mớ.”

“Nói mớ sao? Em đã nói gì vậy?”

Tịch Thần Hạn khẽ nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nhéo hai má của cô: “Em đến cả trong mơ cũng không quên nói, em rất yêu anh.”

Vũ Tiểu Kiều nhất thời hai má của cô nóng lên: “Làm gì có, anh nhất định nghe lầm rồi!”

Tịch Thần Hạn nhìn bộ dạng hai má của cô đỏ lên, cổ họng căng thẳng.

Lo lắng bản thân sẽ không khống chế nổi, vội vàng xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm.

Vũ Tiểu Kiều nhìn vóc dáng hoàn mỹ của anh ấy, chiếc eo nhỏ gợi cảm ấy, nhịn sự kích thích ấy đến chảy máu mũi, vội vàng quay đầu đi chỗ khác ho ho vài tiếng.

Tịch Thần Hạn căng thẳng quay người lại, vội vàng đưa tay dò xét trán của cô.

“Bị cảm rồi sao?”

“Không có, không có …” Cô vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn anh ấy một cái.

Nhưng mà ở đây là bệnh viện, anh ấy vẫn mặc “ít” như vậy, là mới sáng sớm đã muốn quyến rũ cô hay sao?

“Em bị sao thê? Hai má em cứ đỏ lên, có phải phát sốt rồi không?” Tịch Thần Hạn quan tâm hỏi.

Vũ Tiểu Kiều vội vàng vẫy vẫy tay: “Không sao không sao, anh tiếp tục … tiếp tục đi tắm đi, ha ha …”

Cô cũng là một người phụ nữ trưởng thành rồi phải không?

Cũng có thất tình lục dục rồi phải không!

Hay là muốn bùng nổ như vậy vào sáng sớm!

Tịch Thần Hạn nghi ngờ nhìn cô, rồi đi vào phòng tắm.

Vũ Tiểu Kiều vội vàng nói: “Đóng cửa đóng cửa, anh nhớ đóng cửa lại đấy nhé.”

Tịch Thần Hạn vốn dĩ nghĩ tắm nước lạnh sẽ hạ nhiệt, phản ứng sau khi biết được ý của cô, không khỏi cong môi nở nụ cười. 

Anh ấy đơn giản chỉ muốn tắm một chút, đột nhiên rất muốn trêu chọc cô một chút, thì liền trùm khăn tắm đi ra.

Nhưng mà lúc này, hai má của Vũ Tiểu Kiều càng ửng đỏ lên hơn nữa, bụm mặt lại trốn vào trong mền.

Anh ấy nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, sức nóng bên trong một hồi thì bị đốt cháy lên, cầm lấy bàn tay nhỏ lộ ra ở bên ngoài chiếc chăn của cô, một phát kéo cô vào trong lòng.

“Hở, không muốn đâu …” Cô giùng giằng.

Vũ Tiểu Kiều dựa vào lòng anh ấy, bị dọa đến mức cứ che kín mặt mình: “Anh làm gì vậy? Đừng có đùa nữa, mau mặc quần áo vào đi.”

“…”

Tịch Thần Hạn kéo bàn tay bé nhỏ của cô ra, để cô nhìn mình.

“Anh đâu có đâu.” Anh nói với giọng khàn khàn.

Vũ Tiểu Kiều ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy ma mị của anh ấy, lại liếc mắt nhìn cơ ngực đang thở dốc của anh.

Bắp thịt theo hơi thở của anh ấy, lên lên xuống xuống, rất giống như chiếc bánh ngọt mê động lòng người, thật muốn cắn một miếng.

Tịch Thần Hạn dường như nhìn ra ý đồ của cô, một phát kéo cô vào lòng, ôm lấy thật chặt.

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc hét lên, theo bản năng nắm chặt lấy tay anh, không ngờ đụng đến nơi vừa mới đụng, cô lại nhanh chóng thu tay về.

Tịch Thần Hạn không để ý tới bị đau, vội vàng xoay người đè cô xuống giường.

“…”

Vũ Tiểu Kiều trợn to hai mắt nhìn biểu cảm chịu đựng của anh ấy, mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.

“Bây giờ không được đâu, anh biết người em …” Cô bây giờ đang dưỡng thai.

Có thể không tránh khỏi sự dày vò của anh ấy.

Tịch Thần Hạn cũng hiểu bây giờ không thể được, giọng nói nóng lên đến cực độ.

“Lúc nào thì mới có thể chứ?”

Mặt cô lại nóng lên như lửa đốt, thẹn thùng trả lời nhưng vẫn không dám nhìn anh ấy: “Em cũng không biết … dù sao cũng phải đợi sau nhé.”

Tịch Thần Hạn không biết làm thế nào, chỉ đành ôm lấy cô, cố gắng hít thở thật sâu, khống chế sự háo hức của bản thân.

Nhưng mà một giây sau, tất cả xảy ra quá đột ngột, cũng khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.

Vũ Tiểu Kiều cũng không phản ứng lại kịp, hơi thở của Tịch Thần Hạn đã xông vào trong khoang miệng cô.

“ A a …”

Có lẽ là do nguyên nhân anh ấy vừa mới tắm xong, trên đầu lưỡi lại đem đến sự mát lạnh thoang thoảng, vô cùng thơm mát khiến người ta mê động lòng người, cực kỳ giống với tâm trạng bây giờ của cô.

Cô không động đậy, cũng không thể nào động đây.

Cô bắt đầu nhẹ nhàng phản ứng lại, phát hiện ra anh ấy càng nóng thêm, trong lòng đang đấu tranh tư tưởng.

Qua một hồi lâu, lúc cơ thể của Tịch Thần Hạn như một ngọn lửa thiêu đốt, anh ấy lại chậm rãi buông cô ra.

Anh ấy xoa xoa đầu cô một cách cưng chiều: “Có phải đói rồi không? Muốn ăn cái gì nào? Để anh bảo người giúp việc đưa đến.”

Vũ Tiểu Kiều vẫn chưa thể phục hồi lại tinh thần từ nụ hôn vừa nãy, đầu lưỡi tê dại đã đập nát môi cô.

Tịch Thần Hạn không khỏi bật cười: “Đang hồi tưởng lại mùi vị đó à?”

Vũ Tiểu Kiều mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm lại ma mị của  Tịch Thần Hạn, cô bị dọa đến mức sợ hãi bỏ chạy.

“Hồi tưởng cái gì chứ? Làm gì có.” Hai má của cô nóng hổi giống như sắt đang nung đỏ.

Tịch Thần Hạn  cuối đầu cười, đôi mắt đen huyền híp lại.

“Thật sự có có hồi tưởng lại sao?” Anh ấy lại xít lại gần tới cô.

Thở hơi thở đầy ướt át lên một bên má của cô, tim của cô đập loạn nhịp cả lên.

“Không … không có hồi tưởng lại gì cả.”

Tịch Thần Hạn nâng gương mặt nhỏ của cô lên: “Được rồi, không đùa với em nữa, em ốm như vậy rồi, bắt đầu từ bây giờ, bắt buộc phải ăn nhiều hơn mới được.”

Vũ Tiểu Kiều nhìn sự quan tâm và ấm áp trong đôi mắt anh ấy, nhẹ nhàng cắn nhẹ lên khóe môi, bỗng nhiên có một sự dao động khiến người ta muốn khóc.

“Em cũng muốn mập lên một chút nữa, để em bé có thêm được nhiều chất dinh dưỡng, nhưng mà… không có mập nổi, cũng không ăn nổi nữa rồi.”

Nếu không phải gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, luôn khiến cho cô phiền lòng, cũng sẽ không có cảm giác nuốt không trôi.

Tịch Thần Hạn hiểu được sự lo lắng trong lòng của cô: “Yên tâm nhé, anh sẽ cố nghĩ hết mọi cách để cứu chữa cho Vũ Thanh Tùng.”

Đây không chỉ là bởi vì mối quan hệ của Vũ Tiểu Kiều, mà càng bởi vì muốn bù đắp cho Vũ Thanh Tùng.

“Tiểu Kiều, anh sẽ cho em những điều tuyệt vời nhất.”

Nghe sự cam kết của Tịch Thần Hạn như thế, Vũ Tiểu Kiều rất vui sướng, cũng rất hạnh phúc.

Cô giơ tay lên, ôm chặt vào cổ anh ấy: “Em không cần những điều tốt nhất, em chỉ cần anh thôi.”

Tịch Thần Hạn cười rồi hôn nhẹ lên cô: “Đã là của em rồi còn gì.”

Lúc này, Tô Quý Ninh đẩy cửa đi vào, phát hiện hai người đang anh anh em em trên giường, lập tức mặt đỏ lên, vội vàng quay lưng về phía hai người họ.

“Thật là ngại quá,  mẹ mẹ …”

Hộp cơm mà Tô Quý Ninh đang cầm trên tay: “Mẹ chỉ là đến đưa cho Tiểu Kiều chút canh tẩm bổ, là mẹ tự nấu.”

Tô Quý Ninh lại cảm thấy, bản thân ở đây giải thích những điều này là không thích hợp lắm, lại nhanh chóng đi ra ngoài.

“Hai người cứ tiếp tục, mẹ tý nữa lại quay lại.”

Tô Quý Ninh vừa đi ra ngoài, lại bị Tịch Thần Hạn gọi lại.

Vốn dĩ Tịch Thần Hạn đều có lòng căm thù đối với người của nhà họ Tô, nhưng tình huống bây giờ không giống nhau nữa rồi.

Mặc dù Vũ Tiểu Kiều và Tô Quý Ninh không có nhận nhau, nhưng mà Tô Quý Ninh dẫu sao vẫn là mẹ ruột của Vũ Tiểu Kiều, cũng chính là mẹ vợ của Tịch Thần Hạn.

Trước đây Vũ Tiểu Kiều mặc dù có thân phận con gái của thị trưởng, nhưng trong mắt của nhiều nhà giàu, thân phận con gái của người có chức vụ cao này không phải là quý tộc thật sự.

Trên trình độ nhất định thì bị coi thường.

Vũ Tiểu Kiều bây giờ là tiểu thư của nhà giàu có họ Tô, một số người nhà họ Tích có ý đồ khác, lại không thể lấy thân phận của Vũ Tiểu Kiều ra nói nữa rồi.

Giờ đối với Vũ Tiểu Kiều mà nói, thực sự là một chuyện tốt.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!