Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Lương Thục Mẫn lại tức giận.

Ông cụ Đường đẩy xe lăn ra: “Được rồi Thục Mẫn, đứa bé Tử Dụ này thực sự khiến người khác yêu thích, con đừng có ở đây phá bọn nó nữa.”

“Bố! Khải Hiên là con trai của con, con muốn nghĩ cho nó, tại sao lại có thể cưới một người phụ nữ đã ly hôn về làm bảo bối được chứ.”

“Được rồi! Là bố để cho nó cưới Tử Dụ, nếu con muốn tranh luận về nguyên nhân này thì tìm bố nói chuyện. Đừng có làm khó hai đứa nhỏ nữa.” Cuối cùng thì ông cụ Đường cũng ra mặt.

Ông cụ Đường nổi giận làm Lương Thục Mẫn vẫn có chút sợ hãi, sắc mặt và khí thế cũng trở nên yếu đi một chút.

Bà ta vừa biết được tin tức Đường Khải Hiên muốn kết hôn liền vội vàng trở về. Nhưng không ngờ rằng vẫn đến chậm một bước, tuy nhiên nhanh như vậy mà Đường Khải Hiên và An Tử Dụ đã lấy được đăng ký kết hôn rồi.

Ban đầu bà ta muốn giới thiệu cháu gái của mình với Đường Khải Hiên, để cho cháu gái của mình gả vào nhà họ Đường.

Bây giờ kế hoạch này thực sự đã bị tan vỡ rồi sao?

Lương Thục Mẫn rất không thích điều này. Mọi thứ mà bà ta đã sắp đặt ban đầu bỗng nhiên đi chệch hướng và mất kiểm soát.

Hơn nữa hiện tại gia đình mẹ đẻ của bà ta cũng rất cần cuộc hôn nhân này để ổn định và xoay chuyển nội bộ hỗn loạn trong xí nghiệp của nhà họ Lương.

Mặc dù những năm trước đây tập đoàn nhà họ Lương phát triển rất tốt nhưng từ khi ông cụ nhà họ Lương cũng chính là bố của Lương Thục Mẫn qua đời đã giao công ty cho Lương Thục Mẫn xử lý, những năm gần đây đều không được huy hoàng như năm đó.

Bà ta đã chuyển phẩn lớn hoạt động kinh doanh của công ty ra nước ngoài, mặc dù vẫn còn một dàn giáo khổng lồ nhưng bên trong đã trở thành một cái khung rỗng.

Ông cụ Đường vì kiêng kỵ trước sức mạnh của nhà họ Lương nên mới nhún nhường Lương Thục Mẫn mấy phần.

Nếu như để cho ông cụ Đường biết được tập đoàn nhà họ Lương đã bị bấp bênh thì bà ta làm gì còn tư cách mà đứng ở đây nói ra những lời khó nghe như vậy.

Ông cụ Đường tuy là người trong làng giải trí nhưng lại là một nhân vật tai to mặt lớn, nếu như muốn đối phó với người khác thì thủ đoạn cực kỳ quả quyết và tàn nhẫn.

Hiện tại Lương Thục Mẫn có phần sứt đầu mẻ trán nhưng vẫn phải giả vờ mạnh mẽ.

“Bố, con thực sự là lo cho tương lai của Khải Hiên. Dù gì thì nó cũng là con ruột của con, con cũng chỉ có một đứa con trai này...”

“Được rồi được rồi, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quan tâm đến nó, bây giờ lại đến đây kêu nó là con ruột của cô, cô cũng nên chừa lại một đường sống cho mình đi!”

Mặc dù hiện tại ông cụ Đường đã già rồi, lại còn phải ngồi trên xe lăn nhưng uy thế vẫn còn đó, nói đến mức này thì Lương Thục Mẫn cũng không thể nói thêm gì nhiều nữa.

“Được được được, bố, bố cũng đừng tức giận. Còn là vì cảm thấy có một đối tượng xứng với Khải Hiên hơn như vậy thì nó mới có thể như hổ mọc thêm cánh.”

“Dù gì thì nó cũng là con ruột của con, con quan tâm đến chuyện hôn nhân của nó cũng không thể trách con được đúng không?”

Mặc dù Lương Thục Mẫn đã rút lại lời nói nhưng thái độ vẫn không được tốt lắm.

Đường Khải Hiên liếc mắt nhìn An Tử Dụ làm cho An Tử Dụ mặc dù không muốn nói chuyện nhưng cũng không nhịn được mà phải mở miệng nói:

“Bà Đường nói không sai nhưng bây giờ con với Khải Hiên đã kết hôn rồi, con sẽ không cắt đứt mối quan hệ hôn nhân này đâu, hi vọng bà Đường chúc phúc cho chúng con.”

“Hừ! Con gái bây giờ da mặt đều dày như vậy sao? Kiến thức của tôi thực sự là đã quá hạn hẹp rồi.” Lương Thục Mẫn không thể nói gì với ông cụ Đường nhưng đối với An Tử Dụ thì cần gì phải bận tâm.

An Tử Dụ biết rằng điều gì đến sẽ phải đến, điều gì nên đối mặt thì phải đối mặt.

“Không phải là da mặt con dày, con chỉ là đang nói những lời trong lòng tôi! Con rất yêu Khải Hiên và con sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.” An Tử Dụ nói sau đó nhìn Đường Khải Hiên một cách trìu mến.

Đường Khải Hiên biết rõ là An Tử Dụ đang diễn kịch nhưng trong lòng vẫn trở nên ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy tay của An Tử Dụ.

Trong lòng An Tử Dụ thở dài một hơi.

Rõ ràng là đang diễn kịch nhưng tại sao khi chạm vào đôi tay to lớn của Đường Khải Hiên lại có cảm giác rất vui?

Dường như hai người là một cặp vợ chồng có chung một lòng, cả người đều tràn đầy sức mạnh.

Lương Thục Mẫn nhìn cô ấy với ánh mắt đầy ẩn ý rồi nói với Đường Khải Hiên: “Khải Hiên, con quyết tâm ở cùng với cô ta phải không?”

“Mẹ đã lớn tuổi rồi nên cũng không cần nhọc lòng vì những chuyện này đâu. Các người còn sững ra đấy làm gì? Còn không đưa mẹ tôi về phòng nghỉ ngơi sao?” Đường Khải Hiên quát lên với người giúp việc ở bên cạnh.

Những người giúp việc cứ nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Lương Thục Mẫn, từng người một đều có chút rụt rè.

Lương Thục Mẫn có ngụy trang tốt đến đâu cũng không chịu được người khác nói mình đã lớn tuổi rồi, sắc mặt trầm xuống, đứng lên một cách tao nhã.

“Cũng được, từ này về sau mẹ sẽ ở chỗ này, mẹ muốn xem tình cảm của các người sâu săc đến mức nào!”

An Tử Dụ nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm đe dọa của Lương Thục Mẫn liền có chút căng thẳng.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến nhưng lại bị ánh mắt nhìn chằm chằm của Lương Thục Mẫn làm cho có phần sợ hãi.

Cô ấy liếc nhìn Đường Khải Hiên một cách thận trọng.

Chẳng lẽ dưới mắt của Lương Thục Mẫn thì cô phải luôn diễn cảnh ân ái với anh ta sao?

Chuyện này quả thực là một cực hình!

Đường Khải Hiên cảm nhận được mồ hôi lạnh trong bàn tay cô ấy, liền siết chặt lấy tay ra hiệu cô ấy yên tâm.

“Có anh ở đây, sợ cái gì chứ.” Anh ấy nói thầm bên tai cô ấy.

Lương Thục Mẫn ra sức liếc nhìn An Tử Dụ, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi lên lầu.

Phù...

Cuối cùng cũng đi rồi!

An Tử Dụ thở dài một hơi.

Nói chuyện với người phụ nữ điêu ngoa này quả thực quá mệt rồi, so với việc thi lên cấp còn hao tâm tổn sức hơn nhiều.

Gần như cảm thấy rằng não của mình cũng sắp thiếu oxy rồi, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

Cũng không biết đến lúc nào thì Lương Thục Mẫn này mới đi và trả lại cho cô một chốn cực lạc đây.

Đường Khải Hiên thấy mình vẫn còn nắm tay của An Tư Dụ liền cảm thấy mất tự nhiên mà ho nhẹ lên một tiếng.

An Tử Dụ vội vàng rụt tay mình lại, hai má đỏ bừng.

“Ờ... Em đi đến bệnh viện thăm Tiểu Kiều đây.”

“Anh đưa em đi.”

...

Vũ Tiều Kiều tựa đầu vào giường, yên lặng nghỉ ngơi.

An Tử Dụ đến làm cho cô cảm thấy rất vui.

“Cô biết không, thời gian này không liên hệ được với cô làm tôi lo lắng chết đi được.”

“Tôi biết, không phải bây giờ đã đến thăm cô rồi sao.”

An Tiểu Dụ giúp Vũ Tiểu Kiều kê gối lên, cơ thể có phần mệt mỏi của cô lúc này mới có thể thoải mái đôi chút.

Nhưng trong lòng lại căng thẳng.

“An An, cô đi đến bên phía anh trai tôi xem thử chưa? Hiện tại tôi không thể cử động, lại có người canh chừng ở ngoài cửa không cho tôi ra, tôi rất muốn biết anh tôi như thế nào rồi.”

“Có xem qua rồi, hiện tại Thanh Tùng rất ổn, đã ổn định và gắng gượng qua rồi.”

Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới thở phảo nhẹ nhõm.

Vũ Tiểu Kiều nhìn Đường Khải Hiên ở phía sau An Tử Dụ thì không khỏi kinh ngạc.

Bây giờ ánh mắt của Đường Khải Hiên đang nhìn An Tử Dụ lại là một ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy.

Tình hình giữa bọn họ là như thế nào?

Không lẽ bây giờ Đường Khải Hiên đã nảy sinh tình cảm và thấy lưu luyến An Tử Dụ rồi sao?

Loại tình cảm này đến mức độ nào rồi? Có phải đã đến mức độ yêu rồi không?

Nếu như thực sự đã yêu rồi thì Đường Khải Hiên và An Tử Dụ sẽ không chia cách nữa.

Trong lòng Vũ Tiểu Kiều vui vì An Tử Dụ, liền nắm lấy tay của An Tử Dụ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!