Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tịch Thần Hạn cũng rất ngạc nhiên, làm thế nào mà Cao Thúy Cầm lại đi đổi con của Tôn Hồng và đặt đứa con của mình thay thế vào chỗ con của Tôn Hồng để nó được nuôi dạy như thế này?

Theo logic thông thường, ai cũng nghĩ rằng cô gái bên cạnh Cao Thúy Cầm chính là con gái ruột của Tôn Hồng, là Vũ Phi Phi thật sự.

Nhưng không ngờ cô con gái mà Cao Thúy Cầm nuôi hơn hai mươi năm hóa ra lại là con gái út của nhà họ Tô đã mất tích nhiều năm nay.

Vậy Vũ Phi Phi thực sự bây giờ ở đâu?

Cao Thúy Cầm là người duy nhất có thể giải đáp những vấn đề này.

Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều, người đang ngủ trong vòng tay anh, hôn nhẹ lên trán cô.

"Tiểu Kiều, làm thế nào mà năm đó em lại bị lạc đường?"

Vốn nên là thiên kim tiểu thư, lại phải chịu trăm cay nghìn đắng trong những năm nay.

Tịch Thần Hạn đau khổ ôm lấy thân thể gầy yếu mỏng manh của cô.

Vào lúc này, anh thật lòng mong rằng tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này sẽ được trao cho cô.

Vũ Kiến Trung đã tìm được một cơ hội đến thăm nhà của Cao Thúy Cầm.

Khi Vũ Kiến Trung nhìn thấy Vũ Phi Phi ở nhà Cao Thúy Cầm, thấy cô ta gầy đi trông thấy, trong lòng cảm thấy rất đau khổ.

Trước khi con gái thật của Tôn Hồng được tìm thấy, hiện tại chỉ có Vũ Phi Phi là con gái ruột của ông ta.

Cho dù ông ta luôn thờ ơ với gia đình, nhưng dù sao đó cũng là giọt máu của ông ta.

 “Phi Phi, về nhà sống đi.” Vũ Kiến Trung chân thành nói.

 Vũ Phi Phi mặt lạnh nói: "Về nhà? Tôi còn có nhà để về sao?"

 "Phi Phi, con đừng nói như vậy, thật ra mẹ con rất nhớ con."

 "Sai rồi! Trong mắt của bà ấy chỉ có một mình Vũ Tiểu Kiều! Bao gồm cả bố, trong mắt bây giờ cũng chỉ có Vũ Tiểu Kiều." Giọng điệu của Vũ Phi Phi chua xót.

"Biết rõ tôi không phải con gái ruột của các người, liền đem tôi đuổi ra ngoài! Các người thật độc ác!" Vũ Phi Phi căm hận nhìn chằm chằm Vũ Kiến Trung.

"Phi Phi, bố yêu con hơn hai mươi năm, chiều chuộng con hơn hai mươi năm, làm sao có thể chứ..."

 "Được rồi! Không cần nói nữa, tôi sống ở đây rất tốt! Tuy rằng đơn giản hơn một chút, tồi tàn và nghèo nàn hơn một chút, nhưng ít ra người đang ở trên lầu dưỡng bệnh, là mẹ ruột của tôi."

"Tôi sống ở đây cũng cảm thấy rất thoải mái, sẽ không cảm thấy bản thân mình ăn nhờ ở đậu."

Vũ Phi Phi không hề có thái độ tốt, Vũ Kiến Trung thở dài thườn thượt, không còn cách nào khác, không nói thêm gì nữa.

 Hơn nữa hôm nay ông ta không phải đến đây để đón Vũ Phi Phi.

“Phòng mẹ con ở đâu?” Vũ Kiến Trung hỏi.

Vũ Phi Phi không nói gì, hất mặt sang một bên, không để ý tới Vũ Kiến Trung.

 Lí Thành Sơn vội vàng dẫn đường Vũ Kiến Trung: "Chủ tịch thành phố, phòng ngủ của Cao Thúy Cầm ở đây."

Sự lịch sự của Lý Thành Sơn cũng không đổi được một chút ánh mắt của Vũ Kiến Trung.

Không thèm nhìn Lý Thành Sơn một cái, Vũ Kiến Sơn liền lên lầu tìm Cao Thúy Cầm.

Lý Thành Sơn nhếch môi: "Không biết chảnh cái gì! Chẳng phải chỉ là một chủ tịch thành phố thôi sao? Tiểu Kiều của chúng ta vẫn còn là mợ chủ của nhà họ Tịch!"

Vũ Kiến Trung đẩy cửa phòng của Cao Thúy Cầm.

Cao Thúy Cầm đang nằm trên giường, vẻ mặt u sầu, không biết đang nghĩ gì.

Bà rất ngạc nhiên khi thấy Vũ Kiến Trung đến.

 "Làm cách nào mà ông tới được đây?"

Vũ Kiến Trung bước đến gần bà, nhìn khuôn mặt phờ phạc của bà, trong lòng ông không có một chút xót xa.

Có lẽ trước đây ông sẽ còn cảm thấy hổ thẹn với Cao Thúy Cầm.

Nhưng sau khi biết Cao Thúy Cầm đã tráo đổi hai cô con gái của mình, tình nghĩa vợ chồng ít ỏi còn sót lại của ông dành cho Cao Thúy Cầm đã biến mất hoàn toàn.

“Hôm nay tôi đến để hỏi bà một chuyện.” Vũ Kiến Trung nghiêm nghị nói.

Nhìn thấy ông ta như vậy, Cao Thúy Cầm cũng hiểu ông ta đến đây để hỏi về việc tráo đổi đổi đứa trẻ .

Cao Thúy Cầm mỉm cười, "Tôi sẽ không nói cho ông biết."

“Bà hận tôi đến như vậy sao!” Vũ Kiến Trung không kìm được mà cao giọng nói.

"Phải! Tôi rất hận ông! Ông đã hủy hoại tôi! Tôi làm những việc đó đều là do ông!" Cao Thúy Cầm nhìn Vũ Kiến Trung cay đắng.

"Những đứa trẻ ấy vô tội! Khi làm chuyện này, bà đã hủy hoại cả ba đứa trẻ."

Ánh mắt của Cao Thúy Cầm có chút trốn tránh: "Ba đứa trẻ gì? Tôi, tôi... Sao tôi không hiểu ông đang nói cái gì."

"Bà vẫn nói dối tôi ư! Tiểu Kiều hoàn toàn không phải là con gái của tôi và Tôn Hồng. Nói cho tôi biết con gái tôi và Tôn Hồng hiện đang ở đâu!" Vũ Kiến Trung tiến lại gần một bước.

Nếu không phải vì thân phận của mình, ông ta thực sự muốn tát cho Cao Thúy Cầm một cái để trút giận.

Cao Thúy Cầm giễu cợt: "Ông còn quan tâm đến con cái của ông sao? Trong lòng ông quan tâm đến máu mủ ruột thịt sao?"

"Tìm con gái của ông để làm gì? Dự định gả cho một đại gia, giúp ông mở đường quan hệ sao?"

“Cao Thúy Cầm!!!” Vũ Kiến Trung hét lên một cách không kiểm soát.

Cao Thúy Cầm không chút sợ hãi: "Tôi đã tặng cho ông một đứa con gái tốt, còn gả được vào nhà họ Tịch, ông còn có cái gì không hài lòng?"

"Bà dựa vào cái gì mà dám dùng thái độ và giọng điệu như thế để giằng co với tôi!"

"Vũ Kiến Trung, tôi không nghĩ ông sẽ muốn biết đứa con gái khác của mình đang ở đâu! Đừng có đóng kịch trước mặt tôi."

Cuối cùng, Vũ Kiến Trung không thể kiềm chế được, nắm lấy cổ áo của Cao Thúy Cầm, gần như hung ác hỏi.

"Tốt hơn hết bà nên nói cho tôi biết sự thật, tôi không muốn lãng phí thời gian quý báu của mình với bà!"

"Vũ Kiến Trung, cuối cùng ông cũng lộ bộ mặt thật rồi sao? Ông dám làm gì tôi? Những chuyện tốt năm đó ông làm, tôi đều biết hết tất cả!" Cao Thúy Cầm đẩy tay Vũ Kiến Trung ra.

"Chỉ vì muốn thăng cấp, ông đã làm không biết bao nhiêu chuyện thất đức, hại không biết bao nhiêu người! Bây giờ chính là quả báo của ông!"

"Đó là quả báo của ông vì đã không chịu trách nhiệm với tôi và Thanh Tùng! Đây cũng là báo ứng của ông vì ngoại tình trong quá khứ !!!" Cao Thúy Cầm hét lớn.

Vốn dĩ bà cho rằng mình đã trút bỏ được hận thù với Vũ Kiến Trung, nhưng hôm nay sau khi xé tung bức màn đã im lặng nhiều năm, sự hận thù ẩn sâu vẫn nồng đậm không hề nguôi ngoai.

“Nói cho tôi biết, Phi Phi thật đang ở đâu!” Vũ Kiến Trung nghiến răng.

"Không biết!"

"Bà!"

Cao Thúy Cầm cố gắng chống đỡ cơ thể của mình: "Đừng nghĩ rằng tôi không biết những gì ông nghĩ. Ông có dám để Tiểu Kiều biết sự thật? Ông còn ước Tiểu Kiều là con gái ruột của ông."

"Ông chạy tới đây tra hỏi tôi, nhưng thật ra là uy hiếp tôi không được nói cho Tiểu Kiều biết sự thật!"

Khóe mắt Vũ Kiến Trung nheo lại.

Ông không ngờ Cao Thúy Cầm lại hiểu rõ về ông như vậy.

"Vũ Kiến Trung, tôi sẽ không nói cho ông biết con gái của Tôn Hồng ở đâu, đừng nói là do tôi không biết, cho dù tôi biết, tôi cũng sẽ không nói cho ông biết!"

Vũ Phi Phi đang ở dưới lầu, thấy Vũ Kiến Trung lên lầu nói chuyện với Cao Thúy Cầm lâu như vậy còn đóng chặt cửa, cô ta liền tò mò nên dán ở cửa nghe trộm.

Vũ Thanh Tùng nhảy nhót đi đến, khi thấy Vũ Phi Phi liền kéo Vũ Phi Phi chơi với mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!