Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Lương Thục Mẫn chạy tới nhà họ Đường làm loạn với mục đích rất rõ ràng, chính là khiến Đường Khải Hiên chia tay An Tử Dụ.

An Tử Dụ nhìn người này, không biết phải làm sao với người mẹ ruột đột nhiên nhảy ra của Đường Khải Hiên.

Thường nói mẫu tử liền tâm, nhưng nhìn quan hệ giữa Đường Khải Hiên và Lương Thục Mẫn không hề liền tâm chút nào.

Ngược lại giống kẻ thù hơn, vừa gặp mặt liền tức giận đỏ mắt.

Mà Đường Khải Hiên cũng nói ra các loại từ ngữ ác độc, công kích mẹ ruột của mình.

“Bà có biết bộ dạng bây giờ của bà giống gì không?” Đường Khải Hiên lạnh lùng nói.

“Bộ dạng gì?” Đôi mắt Lương Thục Mẫn híp lại vừa hẹp vừa dài.

“Tôi còn tưởng bà vẫn trẻ, không ngờ còn không bằng thời kỳ mãn kinh, ngang ngược đanh đá không thèm nói lý!”

“Con nói cái gì?” Lương Thục Mẫn tức tới mức lồng ngực phập phồng.

“Tôi chơi đùa với ai cũng không tới lượt bà tới bình luận! Đừng có giống phụ nữ trung niên mà khoa tay múa chân với tôi!”

“Khi còn nhỏ tôi không có mẹ, bây giờ lại càng không có mẹ!” Đường Khải Hiên phẫn nộ tăng âm lượng giọng nói, khiến trái tim của tất cả mọi người đều vì thế mà run rẩy.

“Bà thích xem những tin tức lá cải thì ra ngoài xem, nhà họ Đường không hoan nghênh bà!”

“…”

An Tử Dụ nhìn Đường Khải Hiên đang vô cùng giận dữ thì trong lòng không khỏi cảm thán, vẫn là Đường Khải Hiên mà cô ấy quen biết trước đó sao?

Tuy rằng khoảng thời gian này cũng cảm thấy có chút xa lạ nhưng Đường Khải Hiên của lúc này càng khiến người ta thấy xa lạ.

An Tử Dụ đã nhìn ra được sự xa lánh của anh ấy đối với Lương Thục Mẫn từ thái độ của Đường Khải Hiên và còn vô cùng chán ghét bà ấy.

Lương Thục Mẫn cũng không khá hơn, bà ấy nhìn chằm chằm vào Đường Khải Hiên: “Đây là thái độ mà con nói chuyện với mẹ sao? Mẹ cũng quan tâm con thôi!”

“Con không có mẹ? Là ai mang thai mười tháng sinh con ra? Không ngờ con lớn lên rồi, lương tâm cũng mất luôn!”

“Bây giờ bên ngoài đều chỉ trỏ con, nói những lời cực kỳ khó nghe! Con là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Đường, nếu như danh tiếng của con không tốt thì tập đoàn nhà họ Đường còn có thể có phát triển gì nữa.”

“Đừng nói như bà hiểu biết hết đạo lý quan trọng vậy, tôi không hề cảm thấy nhân cách của bà cao thượng đến vậy đấy.” Đáy mắt của Đường Khải Hiên bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.

“Tôi không muốn tranh cãi với bà về vấn đề này, cơ thể ông tôi không được khỏe, làm phiền bà mau chóng rời khỏi đây cho!”

Đường Khải Hiên bỏ lại câu nói này rồi quay người lên lầu.

Dường như có một khoảnh khắc, bóng lưng lạnh lẽo của anh ấy đã đâm nhói vào mắt của Lương Thục Mẫn.

Bà ấy dùng lực hít thở, mang lửa giận bị kìm nén ở trong lòng trút hết lên người An Tử Dụ.

“Đều do cô cả! Có phải bây giờ cô thấy rất hài lòng rồi không!”

An Tử Dụ lại một lần nữa nằm không thôi cũng bị gọi hồn, cô ấy muốn giải thích mấy câu, né tránh sự công kích của Lương Thục Mẫn nhưng tất nhiên Lương Thục Mẫn sẽ không chịu dễ dàng buông tha cho cô ấy.

“Cô không được đi, đứng lại!” Lương Thục Mẫn gọi An Tử Dụ đang muốn trốn chạy lại.

An Tử Dụ quả thực không biết xưng hô với bà như thế nào, chỉ có thể gọi một tiếng “Mẹ”.

“Mẹ còn có chuyện gì không ạ?”

“Đừng giả vờ hồ đồ, vô tội với tôi! Chút trò vặt đó của cô, tôi có thể thấy rõ mồn một!”

“Con… Con không có!”

“Người bên ngoài nói chuyện của cô rõ ràng như vậy mà cô còn không thừa nhận lòng dạ mình thâm sâu?”

“Con thật sự không có!”

“Đừng có bịa đặt với tôi! Nếu như cô thật sự muốn tốt cho Khải Hiên thì đừng nghĩ rằng tôi đang nói đùa với cô, đây càng không phải là phim hài kịch! Tôi không thể để cho bất kì người nào trở thành chướng ngại vật của Khải Hiên được!”

An Tử Dụ nhìn ánh mắt vừa nghiêm túc vừa quả quyết của Lương Thục Mẫn thì bỗng không nói rõ được, Lương Thục Mẫn thật lòng muốn tốt cho Đường Khải Hiên hay còn có ý đồ khác.

An Tử Dụ cười với Lương Thục Mẫn, cố gắng duy trì khuôn mặt tươi cười mà nói.

“Bây giờ Khải Hiên đã là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Đường, đã thừa kế tập đoàn nhà họ Đường từ trong tay ông nội, tôi nghĩ không còn ai có thể trở thành chướng ngại của anh ấy nữa rồi.”

Ánh mắt của Lương Thục Mẫn thay đổi trở nên cay độc hơn, khiến cả người An Tử Dụ chợt không thoải mái, liền né tránh ánh nhìn của bà ấy.

“Giữa Khải Hiên và con chỉ là cuộc sống riêng tư, chắc sẽ không ảnh hưởng tới công việc. Với lại… Anh ấy đối với công ty cũng thận trọng cẩn thận, ai cũng không thể can dự vào chuyện riêng của anh ấy đâu.

Lương Thục Mẫn đột nhiên cười: “Quả nhiên là người phụ nữ có ý đồ! Đã nói tới nước này rồi mà không chịu rời đi đúng không!”

An Tử Dụ thật sự có hơi nhức đầu, việc này với việc cô ấy rời đi hay không có liên quan sao?

Cho dù cô ấy muốn rời đi, Đường Khải Hiên sẽ buông tha cho cô ấy sao?

An Tử Dụ thật sự không muốn vì chuyện này mà tranh luận không ngừng với Lương Thục Mẫn.

“Thưa mẹ, mẹ có còn chuyện khác muốn nói không?”

Lương Thục Mẫn thấy An Tử Dụ khó xử lý như vậy, tức giận tới mức cả khuôn mặt đều trở nên không tự nhiên.

“Còn chuyện khác không? Hơ!” Lương Thục Mẫn cười khẩy:

“Muốn chuyển đổi chủ đề với tôi? Quả nhiên biết dùng chiến thuật đấy, chẳng trách có thể khiến Khải Hiên vứt bỏ tình cảm của người con gái khác và lấy người phụ nữ đã ly hôn như cô.”

“…”

An Tử Dụ hoàn toàn không còn gì để nói với sự chua ngoa của Lương Thục Mẫn.

An Tử Dụ muốn lên lầu nhưng bị Lương Thục Mẫn ngăn cản.

“Thật sự chưa thấy người phụ nữ nào mặt dày như cô! Đuổi thế nào cũng không đi!” Lương Thục Mẫn đã nói khó nghe lắm rồi.

An Tử Dụ vẫn duy trì nụ cười: “Không phải con mặt dày mà con biết thực tế. Bởi vì cho dù con đi rồi, Khải Hiên cũng sẽ không ly hôn với con.”

“Chạy ra ngoài cũng vô ích thì thà rằng ở lại nghe mẹ dạy dỗ còn hơn.”

Lương Thục Mẫn càng cảm thấy An Tử Dụ là người phụ nữ mặt dày.

Bà ấy lấy ra một vài tấm hình từ trong túi xách, đập lên người An Tử Dụ.

An Tử Dụ cúi đầu nhìn những tấm hình rơi xuống đất, chính là lúc cô ấy và Đường Khải Hiên ở cửa ra vào quán bar, tấm hình cả hai say rượu dìu nhau.

Cũng đúng vào lần đó, cô ấy đánh mất sự trong trắng của mình vào tay Đường Khải Hiên.

“Xem cho rõ thời gian chụp những tấm hình này, chính là lúc cô và chồng cũ vẫn chưa ly hôn, lúc đó cô đã dụ dỗ Khải Hiên!”

“Bây giờ cô còn muốn giải thích thế nào?”

An Tử Dụ đã không còn gì để nói: “Không có gì để giải thích cả.”

“Cô làm những việc đó, sớm muộn gì giấy cũng không gói được lửa, cô cũng không cần giả vờ trong sáng. Ra điều kiện đi, làm sao thì cô mới rời khỏi Khải Hiên!”

“…”

An Tử Dụ thở nhẹ một cái: “Bà cần gì phải như vậy? Đúng là bên ngoài đánh giá con không được tốt nhưng đó đều không phải là sự thật!”

“Tôi biết, cô sẽ không dễ dàng lựa chọn rời đi, e rằng còn đi nói lại với Khải Hiên, đây chính là âm mưu của cô.” Giọng điệu của Lương Thục Mẫn vừa châm biếm vừa cay nghiệt.

“Con sẽ không làm vậy, những gì hôm nay bà đã nói với con, con sẽ không nói với Khải Hiên.”

Lương Thục Mẫn không vui nhíu lông mày lại, giọng nói cũng vô thức cao lên vài phần.

“Vẫn còn giả vờ làm người tốt!”

“Con không có.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!