Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tô Nhất Hàng một mặt đi tìm người và nhận được kết quả xét nghiệm DNA của bác sĩ trong cùng ngày.

Một mặt, cho phép mọi người truy xuất DNA được so sánh với em gái của anh ta. Có lẽ trong kho có lưu trữ dữ liệu DNA của người trước đó, để họ có thể biết đối phương là ai và họ có thể có manh mối tìm ra em gái.

Kết quả khiến cho Tô Quý Ninh và Tô Nhất Hàng vô cùng thất vọng, vừa không có kết quả DNA tương xứng với đối phương trong kho dữ liệu vừa không có cách nào để biết đối phương là ai.

Nước mắt của Tô Quý Ninh đã rơi xuống.

“Đối phương hẳn là biết em gái của con không phải là em ruột nên mới tới đây xét nghiệm DNA.”

“Liệu rằng khi biết được không phải con gái ruột của mình thì có đem lại bất lợi gì cho em gái con không?”

“Liệu em gái con có bị ngược đãi hay không?”

“Cũng không biết gia cảnh của đối phương như thế nào, xuất thân ra sao, không biết em gái con có phải chịu khổ cực không nữa.”

“Cũng không rõ em gái con từ nhỏ đến lớn sống có tốt không, sống trong gia đình như thế nào và cuộc sống hiện tại ra sao nữa.”

“Liệu em con bị người ta ruồng bỏ, sống trong khổ cực...”

Tô Quý Ninh trong lòng muôn vàn điều bất an, trái tim bà như muốn nổ tung.

“Thím Tô, không thể nào! Bây giờ có manh mối,nhất định sẽ tìm được chị Tô .” An Tử Dụ nhẹ nhàng an ủi.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Nếu mẹ có thể đến bệnh viện Đức An để xét nghiệm DNA, có thể thấy điều kiện của gia đình đối phương cũng không quá tệ.”

“Đối Phương làm xét nghiệm DNA nhưng không cung cấp tên tuổi. Có thể thấy là họ có quen biết với bác sĩ của bệnh viện chúng ta. Chỉ cần tìm được bác sĩ tiếp đón cùng ngày, là có thể tìm ra được rốt cuộc người đó là ai. “

Tô Quý Ninh cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng lần nữa, liên tục gật đầu: “Đúng, đúng! Mau đi tìm toàn bộ bệnh viện, nhất định phải tìm ra bác sĩ cho tôi!”

Bác sĩ đó cuối cùng đã được tìm thấy.

Theo như quy tắc thì hành vi so sánh DNA mà không có chữ ký này là vi phạm nghiêm trọng các quy định của Bệnh viện Đức An.

Bác sĩ do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra sự thật dưới áp lực của Tô Nhất Hàng.

“Là ... tóc do người nhà họ Vũ gửi tới, anh ấy bảo tôi phải giữ bí mật, đây là ...”

“Người nhà họ Vũ!” Tô Quý Ninh lập trừng mắt.

An Tử Dụ cũng rất ngạc nhiên.

Tô Nhất Hàng càng thêm phần kinh hãi, trong đôi mắt đã tràn ngập kháng cự cho một dự đoán.

An Tử Dụ dần dần phản ứng lại, hít một hơi, giọng nói yếu ớt đến mức cô khó có thể nghe thấy giọng nói của chính mình.

“Tiểu Kiều vừa được xác định là con gái của Tôn Hồng... nhà họ Vũ đã lấy tóc để làm giám định... phần lớn là để xác định mối quan hệ giữa Tiểu Kiều và Tôn Hồng...”

Mặc dù giọng nói của An Tử Dụ yếu ớt, nhưng Tô Quý Ninh và Tô Nhất Hàng vẫn có thể nghe rõ.

Cũng không phải là nghe rõ mồn một lời của An Tử Dụ, chỉ là lời nói của An Tử Dụ đã tình cờ nói trúng tiếng lòng của Tô Quý Ninh và Tô Nhất Hàng.

Lẽ nào Vũ Tiểu Kiều chính là cô Tô, người đã mất tích từ lâu của nhà họ Tô không?

Thật sự như vậy sao?

Lúc này trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên, nhất thời không đưa ra được phán đoán chính xác.

Suy cho cùng bây giờ cũng không có bằng chứng xác thực.

“Hoặc có thể, nhà họ Vũ dựa vào mối quan hệ này giúp người khác làm giám định.” An Tử Dụ nhìn Tô Nhất Hàng với dáng vẻ đau lòng, trầm giọng nói thêm.

Tô Quý Ninh và Tô Nhất Hàng đều im lặng.

Tô Quý Ninh cũng thay đổi từ sự phấn khích lúc đầu thành sự im lặng lạ thường như bây giờ.

...

Vũ Phi Phi ở trong bệnh viện hai ngày rồi và khăng khăng đòi về nhà.

Cô không trở về nhà của Vũ Kiến Trung mà đến nhà của Cao Thúy Cầm.

Cao Thúy Cầm vui mừng khôn xiết khi biết Vũ Phi Phi chuẩn bị về nhà, và nhất quyết xuất viện để trở về nhà chăm sóc. 

Vũ Phi Phi đứng bên ngoài cửa nhà Cao Thúy Cầm, nhìn căn biệt thự hai tầng, trong mắt dần dần lộ ra vẻ chán ghét cùng hận ý sâu sắc. 

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mọi thứ mà cô luôn chán ghét và khinh thường lại trở thành thứ của cô.

Cô ghét gia đình này, ghét tất cả mọi người trong gia đình này!

Trước đây cô vô cùng khinh ghét gia đình này, nhưng bây giờ cô lại trở thành người của nhà này.

Và tên ngốc đó, Vũ Thanh Tùng, hóa ra lại là anh trai ruột của cô ấy!

Cô Vũ Phi Phi, tại sao lại rơi vào bi kịch này?

Cô ta nhìn sang một bên, khuôn mặt phờ phạc và xanh xao, nhưng Cao Thúy Cầm vẫn đang nhìn cô mỉm cười với ánh mắt đầy yêu thương.

Vũ Phi Phi thực sự muốn xông lên ngay bây giờ và bóp cổ Cao Thúy Cầm cho đến chết để trút giận. 

Chính vì người phụ nữ này mà cô ấy mới sa vào hố lầy như bây giờ.

“Bà nói đi có phải bà và Vũ Tiểu Kiều đã thương lượng cố ý diễn vở kịch này? Mục đích là để Vũ Tiểu Kiều thật sự trở thành con gái của nhà họ Vũ, dùng cách này để trả thù tôi khiến tôi thảm hại!”

Cao Thúy Cầm lắc đầu một cách đau đớn: “Phi Phi... Không phải như vậy đâu, con thật sự là con gái ruột của mẹ...”

“Nếu con không tin, chúng ta có thể đi giám định lại! Sao mẹ lại có thể lừa dối con, sao mẹ có thể trả thù con được chứ”

Nơi khóe mắt Vũ Phi Phi, có một tia u ám sắc bén xẹt qua.

Cao Thúy Cầm nhìn thấy sự hận thù trong mắt Vũ Phi Phi bèn cảm thấy đau đớn vô cùng. 

Tuy nhiên, Cao Thúy Cầm vẫn tin rằng đã là máu mủ ruột già thì chỉ cần cho Vũ Phi Phi thời gian, mọi thứ từ từ sẽ thích ứng. 

Với sự giúp đỡ của người giúp việc, Cao Thúy Cầm yếu ớt trở về phòng.

Vũ Phi Phi nhìn căn nhà được trang hoàng đơn sơ này, trong lòng càng thêm phần căm hận.

Nếu không phải vì Vũ Tiểu Kiều chiếm nhà họ Vũ, cô đã không muốn quay về gặp lại cha mẹ người mà không còn coi mình là con gái ruột, thì làm sao cô ấy có thể đến nhà Cao Thúy Cầm được!

Hơn nữa, khi đến đây, Vũ Phi Phi còn có mục đích khác.

Vũ Phi Phi nhìn Vũ Thanh Tùng đang đứng trên cầu thang với ánh mắt thăm dò tò mò, một nụ cười quái dị gợi lên nơi khóe môi.

Vũ Tiểu Kiều!

Vũ Phi Phi tôi xin thề, tôi sẽ hủy hoại từng thứ từng thứ một những gì quý giá của cô.

“Anh, lại đây, em sẽ chơi với anh”. “Vũ Phi Phi vẫy tay tiếp cận Vũ Thanh Tùng một cách thân mật.”

Vũ Thanh Tùng vui vẻ chạy xuống lầu và không khỏi gật đầu với Vũ Phi Phi. 

...

Vũ Tiểu Kiều không ngờ rằng Mục Vân Thơ sẽ trở lại một lần nữa.

Người phụ nữ này có phải là âm hôn bất tán không vậy?

Sao mình gạt đi hoài không được, rũ bỏ đi cũng không xong!

Mục Vân Thơ  đứng ở cửa, nhìn Vũ Tiểu Kiều rồi lại nhìn thím Tần với vẻ mặt đầy căm ghét nhưng vẫn giữ một nụ cười dịu dàng.

“Không ngờ cô đã trở lại, có phải tôi đã làm phiền đến cô không?” Mục Vân Thơ nhẹ giọng nói.

Vũ Tiểu Kiều nhìn Mục Vân Thơ với ánh lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại bị lời nói của Mục Vân Thơ như cứa vào tim.

Các đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của Mục Vân Thơ vẫn còn một chút ốm yếu, điều này càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp cho cô ấy. 

Một người con gái như vậy đi đến đâu cũng khiến cho người khác không khỏi xót xa.

“Có nhiều điều không ngờ tới.” Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng nói.

Mục Vân Thơ nhìn thấy sự hung hăng của Vũ Tiểu Kiều, cười nhẹ: “Quả thực có nhiều điều không ngờ tới. Hôm nay tình cờ gặp lại, xin lỗi cô vì ngày hôm đó tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.”

“Cô không cần xin lỗi, cô đang làm tổn thương chính mình, chứ không phải tôi.” Vũ Tiểu Kiều liếc nhìn vết thương vẫn đang băng bó trên cổ Mục Vân Thơ.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!