Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Ngự Hải Long Loan.

Vũ Tiểu Kiều trở về ngôi nhà lớn này lần này, trong lòng mang theo rất nhiều cảm xúc.

Khoảng thời gian này, thật sự đã xảy ra rất nhiều truyện, những suy nghĩ non nớt ban đầu đã bị xóa bỏ, con người cũng dễ trở nên lầm lì ít nói hơn.

“Mợ chủ, cuối cùng mợ cũng trở về rồi!”

Thím Trần tươi cười chào hỏi cô, dìu Vũ Tiểu Kiều ngồi lên ghế sô pha, nhìn vẻ mặt hốc hác của cô, liền không nhịn được mà đau lòng.

“Mợ chủ, bây giờ mợ mang thai rồi, tôi thật sự rất vui mừng cho mợ.”

“Cậu chủ là như vậy đó, luôn luôn lạnh lùng, thật ra cậu ấy là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, cậu ấy thật sự quan tâm đến mợ chủ đó.”

“Chỉ là cậu ấy không biết mở miệng nói như thế nào, cậu ấy cũng không giỏi lời lẽ, mợ chủ phải hiểu tấm lòng của cậu ấy, thì mới có thể bắt được cậu ấy, không nên càng ngày càng đẩy cậu ấy ra xa.”

Vũ Tiểu Kiều hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đã già của Thím Trần, sự quan tâm và đau lòng đó đều xuất phát từ tận đáy lòng, khiến cô không khỏi cảm thấy ấm áp.

“Có những chuyện, có lẽ là vì thật sự quan tâm, nên mới để ý và soi xét những chuyện nhỏ nhặt.” Vũ Tiểu Kiều nói.

“Mợ chủ, mợ cần nghĩ như thế này, con người chính là động vật phức tạp, đặc biệt là trái tim con người, cũng giống như việc ăn cơm, rõ ràng là không thích ăn cơm nhưng mỗi ngày đều không thể sống thiếu cơm.”

“Vì đó là thói quen, muốn thay đổi sẽ cần chút thời gian.”

Lời nói của Thím Trần làm cho Vũ Tiểu Kiều tỉnh ngộ, tâm ý cũng dần dần được khai thông.

“Nhưng mà… Nếu như chính mình cũng không hiểu được trái tim của mình vậy thì còn ai có thể hiểu được anh ấy chứ?”

“Người phụ nữ này, mợ phải biết giả vờ hồ đồ, quá khôn ngoan thì chỉ mệt bản thân thôi, mợ cũng phải biết nắm chắc mọi thứ, như vậy thì mới càng vượt qua nhanh hơn!”

“Mợ chủ, bây giờ hai người đã là vợ chồng, cũng có đứa con của chính mình, đây chính là một gia đình, là một vòng tròn viên mãn, người khác muốn tiến vào, nếu như mợ không mở cửa thì nó vẫn là một vòng tròn liền mạch không thể bước vào.”

Đôi mắt của Vũ Tiểu Kiều dần dần sáng lên.

“Thím Trần, dì nói rất đúng!”

Thím Trần cười nói: “Thím Trần là người từng trải! Lại là người chăm sóc cậu chủ từ bé cho đến lớn, mặc dù cậu chủ nắng mưa thất thường, tâm tư khó đoán, nhưng cũng coi như là hiểu cậu chủ một chút.”

“Cậu chủ chính là một người không có cảm giác an toàn, nhìn thì có vẻ thờ ơ, nhưng thật ra lại rất trọng tình cảm.”

“Trước đây cô Mục có ơn với cậu chủ, cậu chủ không thể không báo ơn, mợ chủ phải đợi, đợi cô Mục rút cạn sự kiên nhẫn của cậu chủ rồi thì cô ta sẽ bị đá thẳng ra khỏi trái tim của cậu chủ thôi.”

Vũ Tiểu Kiều tập trung gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh.

“Tôi sẽ không dễ dàng buông tay đâu!”

Cô lần nữa lấy lại tinh thần.

Hơn nữa bây giờ cô cũng cảm nhận được Tịch Thần Hạn có cảm tình với cô.

Chỉ là không biết, bây giờ Tịch Thần Hạn gặp phải rắc rối gì, Dương Tuyết Như và Cung Cảnh Hào lại cùng nhau làm gì anh sao?

… …

Bố của Tô Nhất Hàng là Tô Vạn Chương đã bị hôn mê sau khi làm phẫu thuật đầu.

Tô Nhất Hàng và Tô Quý Ninh luôn ở bên giường bệnh của ông không rời một bước.

Bác sĩ nói, Tô Vạn Chương vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, tuy rằng ca mổ đã thành công nhưng rất có thể trong lúc hôn mê ông ấy đột ngột rơi vào tình trạng nguy kịch và qua đời.

Tô Quý Ninh rất lo lắng, bà ấy cứ nhìn Tô Vạn Chương đang hôn mê với đôi mắt đỏ hoe.

“Ông Tô, ông phải cố gắng lên, ông còn chưa đợi được con gái của chúng ta trở về, ông không thể đi được!”

“Ông nhất định phải cố gắng tôi tin rằng nhất định chúng ta sẽ tìm được con gái của mình thôi.”

Tô Nhất Hàng đỡ lấy người mẹ phờ phạc hốc hác của mình để bà nghỉ ngơi một chút, nhưng bà ấy không muốn.

“Nhất Hàng, con nghĩ cách gì để nhanh chóng tìm ra em gái con đi! Chỉ cần em con trở về, mẹ tin rằng ba con nhất định sẽ cố gắng để sống tiếp.”

“Cho dù bố con không thể gắng gượng nữa, thì cũng không thể để ông ấy hối tiếc mà không nhắm mắt…” 

Mắt Tô Quý Ninh mơ hồ ngấn lệ nhìn Tô Vạn Chương, giọng bà ấy nghẹn ngào khiến người khác đau lòng.

Tô Nhất Hàng nặng nề gật đầu: “Con đã sàng lọc lại các cơ sở dữ liệu, xem các cơ sở dữ liệu trước để xem có bất kì manh mối nào không.”

“Dù đã nhiều năm trôi qua như vậy, gia đình mình vẫn luôn tìm kiếm, cách gì cũng thử rồi, nhưng vẫn không có chút manh mối nào về em gái cả.”

“Bây giờ cách duy nhất là bắt đầu từ cơ sở dữ liệu.”

Trong việc tìm kiếm em gái Tô Nhất Hàng cũng là bất lực, nhiều lần thất vọng khiến anh ta không biết bắt đầu từ đâu.

Tô Quý Ninh tựa vào vòng tay của Tô Nhất Hàng, nước mắt rơi lã chã.

“Cũng không biết… Em gái con bây giờ ở đâu… cũng không biết, nó có còn trên thế giới này không…”

Bây giờ Tô Nhất Hàng đang hoài nghi về vấn đề này.

Đã bao nhiêu năm nay, mà vẫn không tìm ra được chút tin manh mối nào về em gái, lẽ nào con bé đã thật sự không còn trên thế giới này sao?

An Tử Dụ mang theo trái cây nhẹ nhàng bước vào.

Tô Quý Ninh vội lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt, cố gắng nặn ra một một nụ cười: “Tử Dụ đến rồi à, mau tới đây ngồi.”

“Chú vẫn chưa tỉnh sao thím?” An Tử Dụ nhìn Tô Vạn Chương đang bất tỉnh nằm trên giường bệnh.

Đầu ông ấy được quấn một miếng gạc, trên người ông ấy gắn đầy các thiết bị y tế.

Đôi mắt Tô Quý Ninh lại đỏ lên: “Cũng không biết lúc nào mới tỉnh lại, mỗi lần bệnh cũ tái phát, có thể sống sót ra được ra khỏi phòng mổ, cũng coi như là may mắn rồi.”

“Thím Tô, chú Tô nhất định sẽ không sao đâu.”

Tô Quý Ninh rất thích An Tử Dụ, đoan trang, tao nhã và hiểu biết, bà kéo An Tử Dụ ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng vỗ vào tay An Tử Dụ.

“Trước đây bố con có ghé qua thăm chú Tô rồi, còn muốn con tới đây một chuyến nữa, chuyện của con, đã xử lý như thế nào rồi?”

“Không cần lúc nào cũng chạy đến bệnh viện, con lo lắng cho chú Tô, thím cũng biết.”

An Tử Dụ lấy một miếng khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mi: “Thím à, con với Nhất Hàng là bạn bè, chú Tô như vậy thì con nên đến thăm nhiều hơn nữa.”

Tô Quý Ninh thấy An Tử Dụ ân cần dịu dàng mắt bà ấy lại đỏ lên: “Lúc đầu thím và chú Tô thật sự hy vọng kết thông gia với nhà họ An nhà con.”

“Chỉ tiếc là…”

Tô Quý Ninh nhìn về phía Tô Nhất Hàng, thấy sắc mặt anh ta không tốt cho lắm, bà ấy đành phải nuốt lại nửa câu sau.

Tô Nhất Hàng không muốn ngại ngùng như vậy, tùy tiện nói là có việc bận, bước ra khỏi phòng bệnh.

Tô Quý Ninh tiếp tục nói vấn đề vừa rồi: “Đáng tiếc là trong lòng Tô Nhất Hàng chỉ có mình Tiểu Kiều, và con với Tiểu Kiều lại là bạn thân của nhau.”

“Nhà họ An và nhà họ Tô coi như ngang nhau, thím và chú Tô cũng thật lòng thích con…. Nhưng mà ba đứa con thân với nhau như vậy, chúng ta cũng không tiện nói chuyện này.”

“Nếu không thì làm sao lại cùng Bạch Lạc Băng của nhà họ Bạch đính hôn chứ, đứa con gái đó vừa độc đoán vừa tự ý, thím thật sự không thích cô gái đó.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!