Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tôn Hồng kích động, khiến Vũ Tiểu Kiều không thể nghĩ ra.

Tôn Hồng bị làm sao vậy?

Sao bỗng nhiên bà ấy lại khóc?

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy Tôn Hồng đỏ mắt ngập nước mắt, trong lòng có chút hụt hẫng.

Bây giờ bà ấy đã là mẹ của cô ấy, cô ấy không hy vọng mẹ khóc.

Nhưng mà nói cô ấy nói vài câu dễ nghe, an ủi Tôn Hồng, thì thật sự cô ấy lại không làm được!

Từ nhỏ đến lớn, sự ghét bỏ Tôn Hồng đã ăn sâu bén rễ, cô ấy vẫn chưa thể giải toả hết ở trong khoảng thời gian ngắn.

“Tiểu Kiều, mẹ đưa con về nhà, đi! Chúng ta về nhà.”

Tôn Hồng đỡ Vũ Tiểu Kiều đi ra ngoài, dáng vẻ vô cùng cẩn thận đó, khiến trong lòng Vũ Tiểu Kiều thật sự rất ấm áp.

Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn về phía trên lầu, Lí Thành Sơn vẫy vẫy tay với Vũ Tiểu Kiều.

“Trở về đi, anh trai em ngủ rồi, không cần lo lắng.”

Bây giờ Lí Thành Sơn thật sự đã thay đổi, ở nhà chăm sóc Vũ Thanh Tùng cũng rất tận tâm tận lực, cũng rất quan tâm Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều biết, tất cả những việc này là vì Tịch Thần Hạn.

Bây giờ Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung đối xử với mình tốt như vậy, có phải cũng là vì Tịch Thần Hạn hay không?

Nếu bọn họ biết, Tịch Thần Hạn định ly hôn với cô, vậy thì có phải bọn họ đều sẽ cách xa cô hay không?

Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Có lẽ là từ nhỏ không có quá nhiều sự yêu thương, giờ phút này cô vô cùng quý trọng tất cả những thứ trước mắt.

Nhưng mà những thứ đó, có thể duy trì trong bao lâu?

Thật sự không phải chỉ là bề ngoài sao?

“Tiểu Kiều, cẩn thận một chút có bậc thang! Con đừng đi quá nhanh, bây giờ con đang mang thai, mỗi một bước đi đều phải chắc chắn, như vậy mới tốt cho con và đứa bé.”

“Hơn nữa, sau này buổi tối ít ra ngoài thôi, gió đêm càng lúc càng lạnh, cũng không tốt cho thân thể con.”

“Con gầy yếu như vậy, nhất định phải ăn nhiều món có dinh dưỡng, như vậy con mới có thể khỏe mạnh, đứa bé cũng sẽ tốt hơn.”

“Và còn……”

Tôn Hồng nói rất nhiều, khiến trong lòng Vũ Tiểu Kiều vừa ấm áp, vừa chua xót.

Tôn Hồng đưa Vũ Tiểu Kiều về phòng trên lầu, đóng cửa sổ xong, điều chỉnh điều hoà xuống nhiệt độ thích hợp.

Sau đó lại đặt một cái túi chườm nóng ở lòng bàn chân Vũ Tiểu Kiều.

“Chân của người phụ nữ, sợ nhất là lạnh, mẹ thấy người con lạnh, làm ấm gan bàn chân mình một chút, tương lai khi sinh nở cũng sẽ có lợi.”

Đây là cảm giác có mẹ yêu thương sao?

Hình như thật sự không tệ.

Sự thiếu hụt từ nhỏ, hình như đã trở lại trong nháy mắt này.

Tuy rằng Cao Thuý Cầm chưa từng quan tâm cô như vậy, Vũ Tiểu Kiều vẫn biết ơn Cao Thuý Cầm, nuôi nấng mình lớn lên.

“Ngày mai mẹ tôi làm phẫu thuật, tôi muốn tới bệnh viện với bà ấy.” Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng lên tiếng.

Tôn Hồng im lặng, cố gắng nhếch nhếch khóe môi lên.

“Ừm, được.”

Nhìn đến cảm xúc Tôn Hồng tụt xuống, Vũ Tiểu Kiều há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra khỏi miệng được.

“Tiểu Kiều, từ trước đến nay con vẫn chưa gọi mẹ là mẹ, có phải con hận mẹ không?” Tôn Hồng nhìn Vũ Tiểu Kiều, hốc mắt đỏ bừng.

“Con hận trước đó mẹ đối xử với con như vậy, luôn bắt nạt con.”

“Đó là bởi vì mẹ không biết con mới là con gái của mẹ……”

“Con có thể tha thứ cho mẹ không?”

Vũ Tiểu Kiều nhìn ánh mắt chờ đợi của Tôn Hồng, thật sự rất muốn nói câu tha thứ, nhưng không thể nói ra khỏi miệng được.

Tôn Hồng thấy Vũ Tiểu Kiều khó xử,  nhanh chóng nở nụ cười: “Hôm nay con cũng mệt mỏi rồi, mau nghỉ ngơi đi! Ngày mai mẹ đi cùng con tới bệnh viện, từ nay về sau mẹ sẽ đi theo con không rời một tấc, chăm sóc con.”

Tôn Hồng bồi thường lại hết những thiếu hụt tình thương của mẹ trong mấy năm nay cho Vũ Tiểu Kiều.

Tôn Hồng tắt đèn, nói một câu ngủ ngon, rồi đi ra ngoài.

Vũ Tiểu Kiều nằm ở trên giường, hồi lâu sau vẫn không thể ngủ.

Di động thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng, cuối cùng vẫn không chịu nổi tin nhắn được gửi tới liên tục, cô cầm di động lên.

Người gửi tin nhắn cho cô, đúng là Tịch Thần Hạn.

“Khi nào mới chịu gặp anh?”

“?”

“?”

“?”

……

Tịch Thần Hạn đã gửi rất nhiều dấu chấm hỏi, chờ đợi Vũ Tiểu Kiều trả lời.

Ngón tay Vũ Tiểu Kiều run rẩy, đặt ở trên bàn phím bấm ra mấy chữ, rồi nhanh chóng xoá đi, buông điện thoại di động xuống.

Gặp anh làm gì?

Lại bị anh làm tôn thương sao?

Bây giờ người cô không muốn nhìn thấy nhất, chính là Tịch Thần Hạn!

Người đàn ông khiến cô tổn thương nặng nề, rồi lại không có ý định quay đầu lại mà rời đi, sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Sáng sớm hôm sau.

Vũ Tiểu Kiều xuống lầu ăn bữa sáng, nhìn thấy Vũ Kiến Trung không vui lắm, nhưng mà cũng may là Vũ Kiến Trung luôn dịu dàng ở trước mặt cô, che giấu cảm giác không thoải mái ở trong lòng.

Vũ Tiểu Kiều không biết vì sao Vũ Kiến Trung không thoải mái, cũng không muốn nghiên cứu tâm tư của Vũ Kiến Trung quá nhiều.

Sự thờ ơ của người bố này, cũng được chú định thờ ơ với con gái ông ta.

Tôn Hồng vẫn trước sau như một tha thiết tỉ mỉ, vừa gắp thức ăn cho Vũ Tiểu  Kiều, vừa quan tâm hỏi tối hôm qua cô ngủ có ngon không.

Vũ Kiến Trung thấy Tôn Hồng quan tâm Vũ Tiểu Kiều như vậy, mà thái độ của Vũ Tiểu Kiều với Tôn Hồng cũng hòa hoãn hơn không ít, trong lòng Vũ Kiến Trung thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ông ta nhìn vào đôi mắt Vũ Tiểu Kiều, luôn sâu sa, khiến trong lòng Vũ Tiểu Kiều vô cùng nghi ngờ.

Trên đường tới bệnh viện, Tôn Hồng ngồi ở phía sau chỗ cửa Vũ Tiểu Kiều.

Tôn Hồng giống như có chuyện muốn nói, chần chờ hồi lâu, mãi cho đến khi tới bệnh viện, lúc này mới nói khẽ với Vũ Tiểu Kiều.

“Mẹ biết, con là một đứa bé lương thiện, con hiểu được sự biết ơn này rất tốt.”

“Chỉ cần là lựa chọn của con, mẹ đều ủng hộ con vô điều kiện! Nhưng mà mẹ…Thật sự rất hận người phụ nữ tàn nhẫn đó.”

“Là cô ta đã chia cắt hai mẹ con chúng ta lâu như vậy.” Tôn Hồng nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, tay bà ấy đang không kiềm chế được mà hơi hơi run rẩy.

“Mẹ đồng ý với con, con đợi bà ta làm phẫu thuật xong, sau đó  hy vọng con rời xa cô ta, cô ta luôn làm tổn thương con, lợi dụng con!”

“Mặc dù cô ta có ơn dạy dỗ nuôi nấng con, mẹ cũng hy vọng con giữ khoảng cách với cô ta, nếu không mẹ thật sự lo lắng cô ta sẽ làm tổn thương con.”

Vũ Tiểu Kiều nhìn ra được, Tôn Hồng vì muốn tốt cho mình, yên lặng gật gật đầu, không nói gì.

Cao Thuý Cầm được đẩy vào phòng phẫu thuật, trước khi vào phòng phẫu thuật, đôi mắt ngập nước mắt vẫn luôn nhìn Vũ Tiểu Kiều.

Cao Thuý Cầm rất muốn nói gì đó với Vũ Tiểu Kiều, nhưng cuối cùng chỉ có nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

Vào lúc cánh cửa phòng phẫu thuật sắp đóng lại, Vũ Tiểu Kiều đuổi theo mấy bước, lớn tiếng nói.

“Mẹ! Không phải sợ, con ở bên ngoài chờ mẹ ra.”

Nghe câu nói đó, nước mắt Cao Thuý Cầm chảy xuống càng thêm nhiều.

……

Cao Thuý Cầm phẫu thuật rất thành công.

Vũ Tiểu Kiều nhìn Cao Thuý Cầm yên tĩnh ngủ ở trên giường bệnh, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Hồng vẫn luôn ở bên cạnh, tuy rằng bây giờ có mẹ ruột yêu thương, trong lòng rất hạnh phúc.

Nhưng mà ở sâu trong đáy lòng cô, vẫn không thể kiên định, luôn cảm thấy một cơn mơ hồ quấn quanh cô, khiến cô không thể thực sự bình yên.

Cô xoay người đi khỏi bệnh viện, Tôn Hồng nhanh chóng đuổi theo, sợ cô xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!