Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

An Tử Dụ và Tô Hàng Nhất tiễn đưa Vũ Tiểu Kiều về nhà họ Vũ.

Ở cửa lớn biệt thự nhà họ Vũ, An Tử Dụ và Tô Nhất Hàng đều lo lắng nhìn Vũ Tiểu Kiều. 

"Tiểu Kiều, cô thật sự muốn về nhà sao?" An Tử Dụ vô cùng sợ hãi. 

"Vũ Phi Phi và Tôn Hồng cũng đều không phải đèn đã cạn dầu, bọn họ sẽ không đối xử tử tế với cô." An Tử Dụ giữ chặt tay Vũ Tiểu Kiều. 

"Tử Dụ! Cô đã quên rồi sao? Mẹ tôi đã nói cho Tôn Hồng rằng tôi không phải là con gái ruột của bà, Vũ Phi Phi mới thật sự là con gái ruột của bà ấy." 

Giờ phút này, trong mắt Vũ Tiểu Kiều trở nên lạnh băng giống như trái tim cô đã bị đóng băng, không còn một chút độ ấm nào nữa. 

"Tiểu Kiều! Cô nói Tôn Hồng mới thật sự là mẹ ruột của cô sao?" An Tử Dụ nhíu nhíu đôi mày xinh đẹp: "Chẳng lẽ cô muốn thừa nhận bà ta là mẹ của cô sao?" 

"Tại sao lại không thừa nhận! Hiện tại đây mới là nơi có thể che chở cho tôi!" Vũ Tiểu Kiều ngửa đầu, nhìn về ngôi biệt thự xa hoa đằng kia. 

Lúc trước, đây là nơi cô không  muốn về nhất, nhưng bây giờ cô lại chủ động đến đây. 

Tô Nhất Hàng cũng rất lo lắng: "Tiểu Kiều… Tôi không đồng ý cô trở về." 

"Nếu cô muốn tìm kiếm người che chở, tôi có thể bảo vệ cô." 

"Nhất Hàng! Tôi đã nói rồi, tôi không thích anh chính là không thích anh. Anh không nên lãng phí thời gian vào tôi nữa!" 

"Anh có cuộc sống riêng của anh, hãy sống tốt cuộc sống của chính mình! Tôi không thể cho anh thứ mà anh muốn.”  

"Tiểu Kiều! Anh chưa từng muốn bất cứ thứ gì trên người em!" Trong đôi ấm áp của Tô Nhất Hàng hiện lên vẻ tổn thương. 

“Tôi biết rõ là anh không cần thứ gì cả! Nhưng anh cũng phải đi làm, công ty của anh có nhiều việc cần bận bịu, thật sự không nên lãng phí thời gian ở chỗ tôi!" 

"Tôi mặc kệ cô nghĩ như thế nào, tôi cũng biết làm như vậy thì cô sẽ tổn thương, nhưng giữa chúng ta không thể chấm dứt như vậy được!" 

Vũ Tiểu Kiều thật sự không muốn làm liên lụy Tô Nhất Hàng. 

Nếu như bởi vì chính mình lại làm cho Tô Nhất Hàng chịu tổn thất, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy. 

Tô Nhất Hàng còn muốn nói điều gì đó, cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống. 

An Tử Dụ muốn vào nhà họ Vũ cùng Vũ Tiểu Kiều nhưng lại bị cô từ chối. 

Cuối cùng, An Tử Dụ và Tô Nhất Hàng chỉ có thể ngước nhìn Vũ Tiểu Kiều từng bước đi vào biệt thự nhà họ Vũ. 

Tôn Hồng không ngờ vậy mà Vũ Tiểu Kiều lại tự quay về. 

Vũ Kiến Trung cũng rất bất ngờ. 

Tôn Hồng nhanh chóng chạy ra trước đón, cười đến đôi mắt đầy nếp nhăn cũng cong lại thành hình trăng lưỡi liềm. 

"Tiểu Kiều! Con đã trở về rồi, thật tốt quá! Nghe nói con rời khỏi bệnh viện đến ở khách sạn, dì định đến thăm con nhưng lại sợ quấy rầy con nghỉ ngơi..." 

Tôn Hồng vui vẻ cũng không biết nên nói gì lúc này, chỉ muốn cầm chặt tay Vũ Tiểu Kiều, thấy sắc mặt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng nên không dám quá thân mật. 

"Tiểu Kiều, mau vào đi! Chỉ cần con muốn thì sau này cứ ở trong ngôi nhà này bảo dưỡng thân thể!" 

Tiếp đó, Vũ Kiến Trung lại nói.

"Hiện tại bà cụ Tịch đang nằm trong viện, nhà họ Tịch hơi hoảng loạn, thật sự không thích hợp để con dưỡng thai. Trong nhà vừa vặn có dì Tôn có thể chăm sóc con." 

Vũ Kiến Trung cười ha ha đi tới, lôi kéo Vũ Tiểu Kiều vào cửa. 

"Đúng vậy, nơi đây vốn là nhà của con, con nên trở về đây sớm hơn." Khuôn mặt Vũ Tiểu Kiều không một chút biểu cảm nói. 

Tôn Hồng vô cùng vui vẻ: "Tiểu Kiều! Con có thể nghĩ được như thế thật tốt!" 

"Mau ngồi đi! Dì..." 

Tôn Hồng há to miệng, nhìn Vũ Tiểu Kiều, thật sự rất muốn Vũ Tiểu Kiều gọi mình một tiếng "mẹ", nhưng cuối cùng chỉ có thể nói “dì". 

"Con muốn ăn cái gì? Dì xuống bếp nấu cho con.”

Đáy lòng Vũ Tiểu Kiều  không biết phải đối mặt với Tôn Hồng như thế nào, nếu như mọi chuyện đã đến nước này, chỉ có thể dũng cảm đối mặt. 

"Không cảm thấy ngon miệng, chỉ cần làm thanh đạm một chút là được." 

"Được được được! Dì sẽ nấu món mà con thích nhất!" 

Tôn Hồng vui mừng đến mức hốc mắt cũng ửng đỏ, nhanh chóng quay lưng xoa xoa hốc mắt. 

Trong lòng Vũ Kiến Trung không cảm thấy gì, con gái ông ta nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, không ngờ lại bị Cao Thuý Cầm hoán đổi. 

Đối với Tôn Hồng, chuyện này thật sự còn khó chịu hơn cả việc lấy mạng bà ta. 

Lúc trước luôn đối địch với Vũ Tiểu Kiều, hận không thể giết Vũ Tiểu Kiều cho hả giận, nhưng cuối cùng lại không ngờ rằng đứa bé này mới thật sự là con gái ruột của bà ta. 

Còn cục cưng mà bà ta yêu thương lại là con gái của Cao Thúy Cầm. 

Tôn Hồng không biết, rốt cuộc là từ lúc nào hai đứa con bị Cao Thúy Cầm tráo đổi. 

Mấy ngày hôm nay, Tôn Hồng đau khổ nghĩ những gì đã xảy ra nhưng trong đầu không có một chút manh mối nào. 

Vũ Kiến Trung thở dài, sau đó ân cần nhìn Vũ Tiểu Kiều: "Tiểu Kiều, sắc mặt của con không được tốt lắm, có phải mệt mỏi quá hay không? Bố đưa con lên phòng nghỉ ngơi. " 

Ông ta vừa nói xong lời này thì Vũ Phi Phi chạy như điên từ trên lầu xuống. 

"Vũ Tiểu Kiều, cô đến nhà tôi làm gì? Cô cút ra ngoài cho tôi!" 

Vũ Phi Phi chỉ vào Vũ Tiểu Kiều và lớn tiếng chửi ầm lên. 

Tôn Hồng lo lắng Vũ Phi Phi xúc phạm tới Vũ Tiểu Kiều, nhanh chóng cản Vũ Phi Phi lại: "Phi Phi! Mẹ không cho phép con đối xử với Tiểu Kiều như vậy." 

"Mẹ! Mẹ vẫn là mẹ của con sao? Đó là Vũ Tiểu Kiều đấy! Là con gái của Cao Thúy Cầm đấy! Đây là nhà của chúng ta, tại sao lại cho cô ta vào ở?" 

"Bởi vì cô ta, bởi vì cô ta... Nên con mới rơi vào tình trạng này, mọi người có biết là con bị tra tấn như thế nào không..." 

"Hiện tại buổi tối con cũng không dám ngủ..." 

Vũ Phi Phi nói xong cũng không có nói tiếp, cô ta không muốn cho bố mẹ biết rõ là cô bị Cung Cảnh Hạo tìm một đám đàn ông hành hạ theo cách đó, mà cũng không dám nói ra. Nếu như những hình chụp kia bị lộ ra ngoài thì cuộc sống của cô ta hoàn toàn bị hủy. 

Cô ta thừa nhận tất cả những thứ này đều là do Vũ Tiểu Kiều ban tặng, cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Vũ Tiểu Kiều! 

Tuyệt đối không bao giờ tha thứ! 

Hiện tại cô ta hận không thể nghiền nát Vũ Tiểu Kiều ra thành tro. 

"Vũ Tiểu Kiều, cô cút ra ngoài cho tôi, cút ra khỏi nhà tôi!" Vũ Phi Phi lớn tiếng gào thét giống như người điên, xông tới chỗ Vũ Tiểu Kiều. 

Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung lo lắng Vũ Phi Phi sẽ xúc phạm đến Vũ Tiểu Kiều, nhanh chóng giữ Vũ Phi Phi lại. 

Vũ Tiểu Kiều yên tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn Vũ Phi Phi giống như người điên, trên mặt bình tĩnh không có biểu hiện gì. 

"Vũ Tiểu Kiều, cô cút cho tôi, cút ra ngoài!" 

"Bốp!" Một tiếng vang lớn. 

Tôn Hồng giơ tay lên tát vào mặt Vũ Phi Phi, trong giây phút này mọi thứ đều đọng lại. 

Vũ Phi Phi giật mình nhìn Tôn Hồng. 

Tôn Hồng hơi hối hận, không ngờ mình lại đánh Vũ Phi Phi. 

Thế nhưng...

"Mẹ… Không ngờ mẹ lại đánh con..." Một bên má của Vũ Phi Phi bắt đầu sưng đỏ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!