Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Mục Vân Thơ yếu ớt đỡ trán, thân thể nhẹ nhàng dựa vào người Tịch Thần Hạn...

Mặc dù Tịch Thần Hạn kịp thời tránh ra, nhưng ở trong mắt Vũ Tiểu Kiều, hai người vẫn thân mật như vậy.

Ngay trước mặt cô còn dám làm thế, nếu lúc cô không ở đây thì...

Vũ Tiểu Kiều không dám nghĩ tới, cô cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong, cô cười như không cười bước tới trước mặt Tịch Thần Hạn.

Tịch Thần Hạn cũng vội vàng bước qua: “Tiểu Kiều.”

Trên mặt anh không có sự chột dạ, thậm chí ngay cả một chút hốt hoảng và áy náy cũng không.

Tên đàn ông không có tình cảm, không có trái tim này, tất nhiên anh không biết khi làm người ta tổn thương thì phải xin lỗi.

Mục Vân Thơ nhìn sang Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều cũng nhìn Mục Vân Thơ.

Tầm nhìn của hai người phụ nữ chạm trán nhau, trông có vẻ rất bình tĩnh, không có gợn sóng gì. Nhưng trong lòng đều là sóng cuộn biển ngầm, không thể nào lắng xuống ngay được.

An Tử Dụ đứng sau lưng Vũ Tiểu Kiều, cô ấy cũng nhìn Mục Vân Thơ. Cô ấy thấy chủ đề câu chuyện của bọn họ vẫn chưa được mở ra nên ngỏ lời trước.

“Tiểu Kiều đã là mợ chủ của nhà họ Tịch rồi, hiện cũng đang mang thai, cho nên có phải cô bạn gái cũ là Mục Vân Thơ đây nên tránh mặt chút không?”

“Để tránh phá hoại gia đình của người khác khiến mình mang đầy tiếng xấu, một nửa tương lai còn lại của cô cũng không tốt.”

Mục Vân Thơ cười nhạt không nói lời nào, dáng người mảnh khảnh nhìn trông rất yếu ớt, cứ như chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay cô ta.

Loại đàn bà mỏng manh như thế, chắc là loại hình mà đàn ông muốn bảo vệ ha.

Vũ Tiểu Kiều cũng thấy mình đứng ở đây nói cho rõ hết tất cả mọi chuyện với Mục Vân Thơ thật giống như đang bắt nạt Mục Vân Thơ vậy.

“Tiểu Kiều, tâm trạng của em anh hiểu, những lời còn lại chúng ta hãy về nhà rồi nói.” Tịch Thần Hạn thấp giọng nói.

Anh không hy vọng ở đây, vào lúc này, nói những vấn đề kích thích đến Mục Vân Thơ.

Một người luôn muốn tự sát rất khiến người khác lo lắng, nếu nói sai một câu nào đó kích thích đến Mục Vân Thơ hại cô ta tự sát, nếu điều này thật sự xảy ra thì sẽ không có cách nào cứu vãn nổi.

“Vẫn là nói thẳng mặt đi, dẫu sao cô Mục Vân Thơ đây cũng là người trong cuộc!” Ánh mắt Vũ Tiểu Kiều lạnh đi.

“Tôi thấy cô Mục Vân Thơ chắc chắn cũng có đôi lời muốn nói với tôi! Không bằng hôm nay ba người chúng ta nói cho rõ ở đây luôn đi.”

Vũ Tiểu Kiều nhìn Tịch Thần Hạn, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng cô đã có đủ loại sầu khổ, chất chứa hết vào từng câu chữ, từng khoảng trống.

“Bây giờ em đã là vợ của anh rồi, cô Mục Vân Thơ cũng rất rõ ràng! Lúc chúng ta gặp mặt ở Ngự Hải Long Loan trước đó em cũng đã nói rõ.”

“Thần Hạn của bây giờ không còn là Thần Hạn của năm năm về trước nữa rồi! Nếu cô Mục Vân Thơ muốn tìm lại Thần Hạn của năm năm trước, cô tiếp xúc trong thời gian lâu như thế có phải là không tìm được người như mong muốn đúng không?”

Mục Vân Thơ bị Vũ Tiểu Kiều nói đến mức á khẩu không trả lời được.

Tất nhiên cô ta không tìm được Tịch Thần Hạn của năm ấy, nếu không cũng sẽ không biến thành tình huống như bây giờ.

“Tôi biết cô Mục Vân Thơ hiện đang mắc bệnh, rất cần người chăm sóc! Tôi có thể giúp cô tìm mấy chục người ở bên cô, chăm sóc cho cô.” Vũ Tiểu Kiều nói.

Mục Vân Thơ mím chặt môi, đôi mắt ánh nước ngậm sương mù, cô ta tỏ vẻ tội nghiệp nhìn bóng lưng cao lớn của Tịch Thần Hạn.

Cô ta không muốn người giúp việc, cô ta chỉ cần một mình Tịch Thần Hạn thôi.

Cho dù bên cạnh có hàng ngàn hàng trăm người, không phải Tịch Thần Hạn, cô ta vẫn sẽ cảm thấy cô đơn.

“Tôi chỉ muốn hỏi cô Mục Vân Thơ, cô muốn làm người tình được đàn ông nuôi bên ngoài hay muốn phá hoại gia đình chúng tôi rồi leo lên?” Giọng nói Vũ Tiểu Kiều trở nên sắc bén.

Mục Vân Thơ khẽ lắc đầu.

Mặc dù cô ta có ý định như thế, nhưng cũng chẳng thể thừa nhận trước mặt mọi người, ánh mắt thê lương của cô ta lại cầu cứu Tịch Thần Hạn.

 “Chẳng qua em chỉ... lúc có một mình em rất sợ hãi... em luôn làm những chuyện ngay cả bản thân cũng thấy ghét...”

“Chẳng qua tôi chỉ... hy vọng anh ấy có thể bầu bạn với tôi, chính là như thế...”

“Thật sự chỉ có thế?” Vũ Tiểu Kiều đè nén sự tức giận: “Cô không biết anh ấy đã kết hôn rồi à? Thế mà cô vẫn còn dây dưa với anh ấy, thật sự mục đích là trong sáng ư?”

Tiếp đó, Vũ Tiểu Kiều nhìn sang Tịch Thần Hạn.

“Tất nhiên loại chuyện này cũng không thể chỉ nói về phía nữ, nếu không phải đàn ông trao cho cơ hội, phụ nữ có cố gắng mưu mô thế nào cũng chẳng thể tiếp cận nổi.”

Cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng cảm thấy có chút lúng túng.

Nhưng nhìn Vũ Tiểu Kiều bướng bỉnh bảo vệ hạnh phúc của mình như thế, Tịch Thần Hạn lại cảm thấy rất vui.

Trước kia cô gái nhỏ này luôn lùi bước, không tỏ thái độ gì với anh, anh vẫn luôn cảm thấy không quá vui mừng.

Bây giờ biết suy nghĩ của Vũ Tiểu Kiều, đột nhiên anh cảm giác buồng tim lập tức được dòng nước ấm áp tràn vào, vô cùng thoải mái.

Nhưng không đợi nụ cười trên mặt Tịch Thần Hạn kịp hiện lên, bên tai đã vang lên tiếng khóc nghẹn ngào của Mục Vân Thơ.

“Thật sự không phải như thế... Cho tới giờ tôi chưa từng nghĩ tới việc phá hoại mấy người...”

“Chẳng qua tôi chỉ quá ỷ lại vào anh ấy... Tôi không thể rời khỏi anh ấy, chẳng qua tôi chỉ coi anh ấy... anh ấy là anh trai của tôi... người duy nhất tôi tin tưởng từ nhỏ tới lớn...”

Anh trai à.

Hai chữ nhẹ nhàng mà xúc động này chạm nhẹ vào trái tim Vũ Tiểu Kiều hồi lâu, như có thứ gì đang trôi lơ lửng, sau đó mới bình tĩnh lại.

Mục Vân Thơ che mắt, dáng vẻ yếu ớt khiến người ta đau lòng: “Tôi cũng không muốn phá hoại hai người... Hai người cũng đã có con, dù tôi có không buông bỏ được cũng phải buông tay, đạo lý này tôi biết...”

“Nhưng có thể chờ tôi tốt lên không? Tôi sẽ rời đi ngay... Bây giờ tôi rất sợ, có lúc tôi cũng ghét chính mình, sao lại hay có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình như thế...”

Mục Vân Thơ đang nói bỗng nhiên kích động, giống như đang tìm kiếm thứ gì, cô ta chợt xông về phía bàn trà rồi nắm chặt con dao gọt trái cây trên bàn.

“Thật sự thì tôi biết, tôi sống quá dư thừa, tôi đã không còn bất kỳ một người thân nào nữa...Tôi lại xuất hiện trong cuộc sống của mấy người, quấy rầy cuộc “sống của mấy người, tôi vẫn luôn tự trách...

“Vân Thơ! Đừng làm chuyện điên rồ!” Tịch Thần Hạn căng thẳng hét lớn.

Mục Vân Thơ chớp đôi mắt to, nước mắt ồ ạt rơi xuống.

“Thần Hạn, xin lỗi, rất xin lỗi... Em không nên quay lại, em không nên quấy rầy cuộc sống của anh. Nếu em biết anh đã chọn buông bỏ em, em sẽ không quay lại... Em xin lỗi anh, cũng rất xin lỗi vợ của anh, cả con của anh nữa...Đều do em sai, em đồng ý tự kết liễu mình để bù đắp sai lầm này của em.” Mục Vân Thơ nắm chặt dao trong tay nhắm vào mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!