Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tịch Thần Hạn nghe vậy thì nhướng mày rồi nhìn về phía Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt đầy ẩn ý xen lẫn một chút xót xa.

"Sao lại phải điều tra về thân thế của em?" Tịch Thần Hạn không hiểu nhưng ngay sau đó dường như anh đã hiểu ra rồi.

"Anh điều tra một chút đi, em muốn biết." Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cô hơi mệt một chút nên buồn ngủ rồi.

Hai tay cô nhẹ nhàng ôm lấy bụng, ôm lấy sinh linh thơ dại trong bụng mình rồi thầm nói câu xin lỗi.

Con yêu, mẹ không cố ý lấy con ra để uy hiếp bố đâu. Nếu không dùng cách này thì bố con sẽ không chịu ngừng tay lại, mà nếu bố con không chịu dừng tay thì ba người ngoài kia sẽ tiếp tục quấy rầy mẹ con mình đấy. Bây giờ mẹ ghét họ lắm, mẹ không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong số đó nữa.

Tịch Thần Hạn thấy Vũ Tiểu Kiều đau lòng như vậy thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Đây là người phụ nữ của anh, anh đã lập lời thề là phải bảo vệ cô thật tốt. Trừ anh ra thì không ai được phép bắt nạt cô.

Tịch Thần Hạn xoay người đi ra ngoài ngay lập tức. Đám người Vũ Kiến Trung, Tôn Hồng và cả Cao Thúy Cầm vẫn đang đứng ngoài cửa. An Tử Dụ cũng đứng đợi bên ngoài.

Mặc dù mọi người đều lo lắng cho tình trạng hiện giờ của Vũ Tiểu Kiều nhưng cũng chỉ có sự lo lắng của An Tử Dụ mới là chân thành nhất mà thôi.

Tịch Thần Hạn bước  về phía Vũ Kiến Trung rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng: "Ngay cả con gái mình mà cũng lợi dụng, Thị trưởng Vũ cũng biết tính toán quá nhỉ?"

Vũ Kiến Trung cười cười: "Cậu Thần có ý gì vậy, tôi nghe không hiểu? Cũng không biết là tôi đã lợi dụng Tiểu Kiều lúc nào?"

Đúng là Vũ Kiến Trung đang cảm thấy không thoải mái nhưng sao ông ta dám để lộ điều đó trước mặt Tịch Thần Hạn đây?

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền, quyền lực có thể không có nhưng nhất định phải có tiền. Bởi vì tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.

"Thị trưởng muốn làm gì thì cũng đừng lấy Tiểu Kiều ra làm cái cớ, cứ quang minh chính đại đến tìm tôi đây này, việc gì mà phải uy hiếp cô ấy? Trong toàn bộ chuyện này, cô ấy không có tội tình gì cả. Vậy thì tại sao cô ấy lại phải trở thành vật hi sinh cho các người?"

Tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.

An Tử Dụ nhìn nét mặt hiện giờ của Tịch Thần Hạn thì cảm thấy vô cùng kích động và phấn khởi vì thông qua đôi mắt, cô ấy có thể nhìn ra được sự quan tâm, lo lắng và che chở của anh dành cho Vũ Tiểu Kiều.

Đây mới là cách đúng đắn để một người đàn ông bày tỏ tình cảm của mình với một người phụ nữ.

Đặc biệt khi thấy Vũ Kiến Trung, Tôn Hồng và Cao Thúy Cầm đều lặng lẽ cúi đầu thì An Tử Dụ trầm trồ khen ngợi trong lòng một hồi.

"Chuyện này có thể chấm dứt ở đây! Nhưng tôi mong rằng khi tôi cho các người cơ hội thì các người sẽ không tiếp tục làm hại Tiểu Kiều nữa mà ngược lại các người nên hiểu rõ thân phận hiện giờ của các người là gì. Nếu còn có lần sau thì tôi không dám chắc là mình sẽ gây ra chuyện gì đâu."

Giọng nói lạnh lùng của anh khiến người nghe cảm thấy sợ hãi vô cùng. Không ai dám hé răng nửa lời vì chỉ sợ chọc giận vị thần này.

Cao Thúy Cầm xoa khóe mắt ươn ướt: "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi..."

Bà không muốn nói thêm gì nữa nên chỉ im lặng rồi xoay người rời đi.

Vũ Kiến Trung gật đầu một cái biểu thị rằng ông ta đồng ý với yêu cầu của Tịch Thần Hạn rồi cũng xoay người đi mất. Nhưng Tôn Hồng lại cứ đứng nguyên tại chỗ nhìn thật lâu vào trong phòng bệnh mà không chịu rời đi.

Vũ Kiến Trung hơi giận nên kéo bà ta đi rồi nói: "Về nhà xem tình hình của Phi Phi trước đã."

Đây chỉ là cái cớ mà thôi, quan trọng hơn cả là bây giờ Vũ Kiến Trung chỉ muốn tránh xa nơi này một chút. Tôn Hồng đi sát theo Vũ Kiến Trung mà cứ lưu luyến phòng bệnh không rời, cứ đi được hai bước là bà ta lại ngoảnh lại nhìn một lần. Bà ta hỏi nhỏ Vũ Kiến Trung:

"Kiến Trung, Tiểu Kiều là con của tôi thật ư? Cao Thúy Cầm đã tráo đổi con thật ư?"

Nghĩ tới đây thì Tôn Hồng lại hận Cao Thúy Cầm đến tận xương tủy.

Khi Tôn Hồng và Vũ Kiến Trung về đến nhà thì Vũ Phi Phi cũng đã có mặt ở nhà rồi. Cô ta đang cuộn tròn người trên ghế sô pha trong sự run rẩy, mái tóc dài ngổn ngang xổ tứ tung, quần áo bẩn thỉu, trên mặt còn mang theo vết bầm tím, xem ra cô ta đã phải trải qua một trận hành hạ vô cùng kinh khủng.

Vũ Kiến Trung nhìn Vũ Phi Phi như vậy thì vừa đau lòng vừa tức giận.

"Đều do con tự gieo gió gặt bão thôi!" Vũ Kiến Trung quát lên bằng giọng không vui.

Tôn Hồng đang định ôm lấy Vũ Phi Phi nhưng khi nghĩ đến chuyện cô ta là con gái của Cao Thúy Cầm thì sự hận thù trong lòng bà ta cũng trỗi dậy. Vũ Phi Phi nhìn thấy mẹ mình thì nhào tới ôm chặt lấy bà ta rồi run rẩy: "Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi..."

Vũ Phi Phi không ngừng gọi "mẹ ơi" nhưng Tôn Hồng lại chẳng đáp lấy một lời.

"Con sợ lắm, con còn tưởng mình chết rồi cơ, con còn tưởng mình sẽ không được gặp lại bố mẹ nữa..."

"Mẹ ơi..."

Vũ Phi Phi khóc nấc lên.

Bàn tay của Tôn Hồng khẽ run rẩy, bà ta cúi đầu nhìn đứa con gái đang nằm trong lòng mình khóc không thành tiếng, đây là cô con gái mà bà ta đã nuôi nấng hơn hai mươi năm qua, bà ta cứ nhìn Vũ Phi Phi như thế, nhìn đến đau lòng.

Tôn Hồng ôm chặt lấy Vũ Phi Phi rồi cũng òa lên khóc.

Trong lòng Vũ Kiến Trung vốn bực bội, giờ lại còn phải nghe tiếng khóc của hai người họ thì nổi giận đùng đùng: "Đừng khóc nữa được không? Bây giờ mới khóc thì có tác dụng gì? Vì con mà bố đã làm mích lòng Tịch Thần Hạn rồi đấy."

Vũ Kiến Trung sợ rằng bây giờ giữa ông ta và Tịch Thần Hạn đã tồn tại một mối thù.

Ông ta đi qua đi lại trong phòng khách.

Dù sao ông ta cũng là bố vợ của Tịch Thần Hạn, nhưng anh lại chẳng nể địa vị và phẩm giá của ông ta mà lại hét vào mặt ông ta như thế.

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được!

Dù sao ông ta cũng vẫn là Thị trưởng Thành phố, dù không có tiền nhưng uy quyền của ông ta vẫn là lớn nhất.

Đi được hai vòng thì ông ta vội vàng đi vào phòng sách trên tầng rồi gọi điện thoại cho Dương Tuyết Như.

"Tôi có thể suy nghĩ một chút về vấn đề mà hôm trước bà đề nghị." Ông ta để điện thoại xuống, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

"Tịch Thần Hạn, nếu đã không nhờ cậy được cậu thì tôi đành phải tìm lối thoát khác cho mình mà thôi."

Vũ Phi Phi ôm chặt lấy Tôn Hồng rồi tiếp tục khóc, nhưng sau khi khóc một lúc thì đột nhiên cô ta đẩy Tôn Hồng ra như thể người điên.

"Tôi không muốn chết, đừng giết tôi."

"Dù có chết thì Vũ Tiểu Kiều cũng phải là người chết trước."

"Vũ Tiểu Kiều mới là người phải chết. Cô ta có tư cách gì mà cướp đi tất cả mọi thứ. Cô ta có tư cách gì mà được sống tiếp còn tôi thì phải chết!"

Hiện giờ Tôn Hồng đang nghi ngờ Vũ Tiểu Kiều chính là con gái ruột của mình nên khi nghe thấy Vũ Phi Phi nguyền rủa cô một cách ác độc như thế thì trong lòng bà ta cảm thấy không thoải mái lắm.

"Phi Phi, chính chị con đã gọi điện cứu con về đấy. Sao con còn không biết ơn chị vậy hả?"

Vũ Phi Phi giật mình nhìn Tôn Hồng bằng đôi mắt long lanh ngấn lệ.

"Mẹ... Vũ Tiểu Kiều hại con, sao mẹ lại nói giúp chị ta?"

Tôn Hồng quay mặt sang chỗ khác để không nhìn Vũ Phi Phi nữa: "Thôi được rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi. Từ nay về sau không được phép bước chân ra khỏi cửa để đi sinh sự nữa. Đầu gối của mẹ không muốn quỳ xuống trước mặt người khác nữa đâu."

Vũ Phi Phi hoàn toàn không ngờ rằng mẹ sẽ nói chuyện với mình bằng giọng điệu như thế này.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!