Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tịch Thần Hạn không để ý đến lời khẩn cầu của Vũ Kiến Trung mà xoay người rời đi một cách lạnh lùng.

Vũ Kiến Trung thấy bóng lưng của Tịch Thần Hạn ngày một xa dần thì đôi mắt ngày càng đỏ hơn. Ông ta đường đường là Thị trưởng của Thành phố Kinh Hoa, là bố vợ của Tịch Thần Hạn, vậy mà anh lại lạnh lùng, kiêu ngạo như thế, hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của ông ta.

Vũ Kiến Trung chậm rãi siết chặt nắm đấm của mình lại rồi rít từng từ qua kẽ răng: "Tịch, Thần, Hạn."

Tôn Hồng vừa khóc vừa chạy đi tìm Vũ Tiểu Kiều. Vệ sĩ đứng canh ngoài cửa ngăn bà ta lại, không cho phép bà ta bước chân vào. Vũ Tiểu Kiều nằm trong phòng bệnh nghe thấy tiếng khóc của Tôn Hồng vọng vào từ bên ngoài.

"Tiểu Kiều à, bây giờ con như diều gặp gió nên mới coi thường gia đình mình rồi đúng không? Nhưng dù sao dòng máu chảy trong người con cũng là của bố con, con và Phi Phi có chung một nửa dòng máu với nhau mà. Con có thể vì quan hệ huyết thống giữa hai đứa mà bỏ qua cho Phi Phi lần này được không. Dì xin lỗi con, xin lỗi mẹ con nhiều lắm. Dì chỉ có một đứa con gái là Phi Phi thôi, con đừng để dì phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh được không con... Dì quỳ ở đây van nài con..."

Tôn Hồng nói xong rồi quỳ xuống.

Vũ Tiểu Kiều ngồi trong phòng bệnh, nhìn xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh trong suốt, cô có thể thấy Tôn Hồng đang quỳ gối ngoài hành lang rồi ngóng vào bên trong phòng bệnh của cô bằng khuôn mặt đẫm nước mắt.

May là cả khu tầng này đã được Tịch Thần Hạn phong tỏa, những người không có nhiệm vụ không được phép bước chân vào đây, không thì cảnh Tôn Hồng làm loạn như thế này sẽ bị bao nhiêu người nhìn thấy cũng không biết chừng.

Tiếng khóc của Tôn Hồng vang vọng đến phòng bệnh ngay sát bên cạnh của Cao Thúy Cầm.

Bà khoác áo vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài, thấy Tôn Hồng quỳ trên mặt đất khóc ầm lên thì biết ngay là vì chuyện của Vũ Phi Phi. Vậy là bà cũng cảm thấy căng thẳng và khẩn trương ngay tức khắc.

"Thúy Cầm à, em biết em sai rồi. Năm đó đều là lỗi của em, là em chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người nhưng đó cũng là chuyện của thế hệ chúng ta rồi, con trẻ không có tội mà. Chị xin Tiểu Kiều một câu giúp em đi, Tiểu Kiều nghe lời chị nhất, chị xin con bé thả Phi Phi ra đi. Lần này là lỗi của Phi Phi, con bé bị ma xui quỷ khiến thế nào nên mới bỏ thuốc sảy thai vào ống truyền dịch của Tiểu Kiều. Cậu Thần sẽ không bỏ qua cho con bé đâu... Con bé đã bị cậu Thần mang đi rồi, không biết là đi đâu nữa. Em xin chị, em van chị, chị mau cứu Phi Phi đi chị Thúy Cầm ơi. Em chỉ có một đứa con gái là nó thôi."

"Chị muốn cái gì em cũng đồng ý hết, thân phận vợ lớn của Thị trưởng đúng không? Chỉ cần thả Phi Phi ra thì em và Kiến Trung sẽ ly hôn ngay lập tức, em trả lại vị trí vợ lớn của Thị trưởng cho chị."

Tôn Hồng khóc đến bi thương khiến ai nghe thấy cũng phải cảm động.

Cao Thúy Cầm nhìn Tôn Hồng như vậy thì trên mặt bà lộ ra vẻ phức tạp. Đúng là bà rất hận Tôn Hồng, thế nhưng Vũ Phi Phi...

Cao Thúy Cầm đứng bên ngoài cửa kính thủy tinh rồi ngoắc tay với Vũ Tiểu Kiều, ý bảo Vũ Tiểu Kiều mau ra ngoài. Thế nhưng ngoài dự đoán của bà, Vũ Tiểu Kiều vẫn không hề nhúc nhích.

Cao Thúy Cầm thấy thế thì hơi tức giận, bà hét vọng vào trong phòng Vũ Tiểu Kiều: "Tiểu Kiều, con muốn mẹ tức chết đấy à? Con không thèm nghe lời của mẹ nữa đúng không?"

"Dù sao Phi Phi cũng là em gái con đấy, con thực sự muốn giết chết con bé đấy à?"

Vũ Tiểu Kiều ngồi trong phòng bệnh nên cô chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng giọng của Cao Thúy Cầm, thế nhưng trái tim cô vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.

Nhưng vì chịu quá nhiều đau đớn nên giờ đây trái tim cô cũng chết lặng rồi. Thực ra cô vẫn muốn biết xem rốt cuộc mẹ cô có thể làm những gì vì Vũ Phi Phi.

Cao Thúy Cầm nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt vô cùng sắc nhọn rồi hét lên bằng giọng nói vô cùng chói tai.

"Con có nghe thấy mẹ nói không?"

"Con đi ra đây cho mẹ!"

Vệ sĩ ngăn ở cửa thấy hai người phụ nữ này làm loạn như vậy thì cũng toát mồ hôi hột.

Vũ Phi Phi bị trừng phạt là đúng người đúng tội. Cho cô ta cơ hội hết lần này đến lần khác nhưng càng ngày cô ta càng trở nên tồi tệ, bây giờ lại biến thành người thủ đoạn như thế này thì cô ta đáng phải chịu hậu quả như thế.

Rốt cuộc Vũ Tiểu Kiều không chịu được tiếng hét của Cao Thúy Cầm nữa nên đứng dậy mở cửa ra. Cao Thúy Cầm định xông lên thì bị mấy vệ sĩ ngăn lại. Bà trợn mắt nhìn hai vệ sĩ đó rồi lại nhìn Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt vô cùng sắc nhọn.

"Tiểu Kiều, con cũng đối xử với mẹ như vậy à? Trở thành mợ chủ nhà họ Tịch rồi nên bây giờ trong mắt con không coi ai ra gì nữa rồi đúng không?"

"Mẹ, không phải như vậy đâu mà nên nói là, trong mắt mẹ đã từng có con chưa?" Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều bình tĩnh đến mức lạnh lùng.

Đến tận ngày hôm nay thì cô không biết mình đã đối mặt với mẹ bằng thái độ như thế nào nữa.

Trái tim nhiệt tình mà cô dành cho mẹ đã chết dần chết mòn qua năm tháng rồi.

"Tiểu Kiều, rốt cuộc con có chịu thả Phi Phi ra không?" Cao Thúy Cầm lớn giọng.

"Nếu con không thả Phi Phi ra thì chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con, từ nay con đừng gọi mẹ là mẹ nữa. Mẹ không có đứa con gái như vậy."

Vũ Tiểu Kiều nghe vậy thì nở nụ cười chua chát rồi từ từ đi đến trước mặt Cao Thúy Cầm.

"Mẹ, vì Vũ Phi Phi mà mẹ có thể cắt đứt quan hệ với con. Con chỉ muốn hỏi một câu tôi, tại sao mẹ lại quan tâm đến chuyện của Vũ Phi Phi như vậy? Quan tâm đến mức mà ngay cả con gái mình cũng không cần?"

Cao Thúy Cầm hơi né tránh: "Chỉ cần con thả Phi Phi ra thôi, mẹ chỉ có một yêu cầu duy nhất như thế thôi."

"Mẹ, nếu hôm nay người trong hoàn cảnh của Vũ Phi Phi là con thì liệu mẹ có lo lắng mà cầu xin cho con như vậy không ạ?"

Câu hỏi của Vũ Tiểu Kiều khiến Cao Thúy Cầm cảm thấy kinh ngạc, bà nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều nhưng không nói được câu nào cả.

Trái tim Vũ Tiểu Kiều trở nên lạnh lẽo nhưng ánh mắt thì ngày càng buồn bã và cô đơn.

"Thôi được rồi, con hiểu rồi. Vũ Phi Phi gieo gió thì gặt bão thôi, Thần Hạn làm gì cô ta thì con cũng không biết nhưng con không có năng lực cầu xin giúp cô ta đâu mẹ ạ."

"Tiểu Kiều, con!" Cao Thúy Cầm tức giận đến mức quát ầm lên.

"Con thực sự..." Khóe mắt Cao Thúy Cầm dần dần ngưng tụ vài giọt nước mắt.

Vũ Tiểu Kiều không muốn nhìn Cao Thúy Cầm thêm nữa nên cô xoay người trở về phòng bệnh của mình, sau đó đóng cửa lại.

Cô cầm điện thoại rồi mở một bài hát, đeo tai nghe lên để không phải nghe thấy những tiếng ồn ào ngoài cửa nữa.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, giọng nói của Cao Thúy Cầm và Tôn Hồng đều biến mất. Chắc hai người họ đã được mấy tay vệ sĩ dẫn đi rồi.

An Tử Dụ gõ cửa phòng rồi đi vào.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi cứ có cảm giác đã có chuyện lớn vừa xảy ra thế? Tôi thấy dì ở trong phòng bệnh cứ liên tục ném đồ đạc, có rất nhiều bác sĩ đến nhưng vẫn không khống chế được dì."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!