Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Vũ Tiểu Kiều ngồi ở trên giường bệnh, có chút kích động mà cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Tịch Thần Hạn.

Một lúc lâu sau bên kia mới nghe máy.

“Alo, anh đang ở đâu thế?” Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng hỏi.

Tịch Thần Hạn trầm ngâm vài giây: “Em đang ở đâu?”

Vũ Tiểu Kiều hơi nhíu mày.

Sao anh ấy lại hỏi như vậy?

Không khí lập tức trở nên không ổn.

“Anh đang ở trong bệnh viện đúng không?” Nụ cười trên mặt Vũ Tiểu Kiều lập tức trở nên điêu tàn.

Tịch Thần Hạn không nói gì, chính là cam chịu.

Vũ Tiểu Kiều cắn môi, bàn tay đang cầm điện thoại cũng mơ hồ run rẩy.

Cô cũng ở bệnh viện!

Mà chồng của cô, lại đang ở cạnh người phụ nữ khác!

An Tử Dụ lập tức nhẹ nhàng nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều một chút, ý bảo cô nhất định phải bình tĩnh, đừng để tức giận.

“Em có việc muốn nói với anh, anh có thể...” Lại đây một chút không?

Vũ Tiểu Kiều nói còn chưa nói xong, trong điện thoại đã vang lên giọng nói trầm thấp mà tràn đầy nam tính của Tịch Thần Hạn.

“Vân Thơ xuất viện rồi, anh đưa cô ấy trở về trước, sau đó sẽ về nhà sau.”

Vũ Tiểu Kiều lập tức tắt điện thoại.

Cô không muốn nghe anh nói thêm một chữ nào nữa.

“Tiểu Kiều!” An Tử Dụ lay Vũ Tiểu Kiều một chút.

“Sao tự nhiên lại tắt máy rồi? Chuyện tốt như vậy phải nói cho rõ, chứ không phải trạng thái này.”

Vũ Tiểu Kiều ném điện thoại điện thoại trong tay, nằm xuống giường bệnh.

“Tớ còn có thể nói gì được nữa! Anh ấy cũng ở bệnh viện, nhưng đang giúp Mục Vân Thơ xuất viện!”

Nước mắt lập tức đong đầy hốc mắt, rồi cô lại nhanh chóng quật cường nhịn xuống.

Bàn tay đang nắm chặt của Tô Nhất Hàng bỗng nhiên nắm chặt: “Anh ta còn dám ở cùng người phụ nữ khác!”

Tô Nhất Hàng xoay người lập tức đi ra khỏi phòng bệnh, muốn đi tìm Tịch Thần Hạn nói cho rõ ràng.

An Tử Dụ sợ Tô Nhất Hàng lại mâu thuẫn với Tịch Thần Hạn, vội vàng đuổi theo.

“Nhất Hàng! Vấn đề của bọn họ thì để tự bọn họ giải quyết đi.” An Tử Dụ ngăn Tô Nhất Hàng lại.

“Tôi rất hối hận, tại sao lúc trước lại buông tay?” Tô Nhất Hàng tức giận nói, đôi mắt ấm áp cũng trở nên lạnh lùng.

“Giờ anh hối hận thì có ích lợi gì? Bọn họ đã kết hôn, Tiểu Kiều cũng mang thai rồi.”

“Tôi biết anh đã thích Tiểu Kiều rất nhiều năm rồi! Nhưng chẳng phải thích một người, là muốn nhìn thấy người đó hạnh phúc sao?”

An Tử Dụ nhìn thấy trong mắt Nhất Hàng cất dấu một tia quyến luyến không dễ phát hiện.

Tô Nhất Hàng nắm chặt nắm tay: “Nhưng cô ấy hạnh phúc không? Cô ấy không hạnh phúc! Người đàn ông kia hoàn toàn không biết quý trọng cô ấy.”

“Chẳng lẽ cô ấy ở bên anh thì sẽ hạnh phúc sao?”

An Tử Dụ hỏi làm Tô Nhất Hàng nghẹn lời.

Vũ Tiểu Kiều không yêu Tô Nhất Hàng, đương nhiên ở bên anh ta cũng sẽ không hạnh phúc.

An Tử Dụ nhìn sự phẫn nộ trên mặt Tô Nhất Hàng, trong lòng cực kỳ đau đớn, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Một người là bạn tốt nhất của cô, một người là người đàn ông mà cô yêu, mấy năm nay cô vẫn luôn kẹp ở giữa bọn họ, cô sống cũng cực kỳ gian nan.

“Được rồi Nhất Hàng, Tiểu Kiều sẽ giải quyết tốt vấn đề giữa bọn họ. Bọn họ là vợ chồng, tình yêu cũng được, tạm chấp nhận quan hệ hiện giờ cũng được, cuối cùng bọn họ đều sẽ biến thành người thân của nhau, không ai có thể xen vào được.”

“Giữa tôi và Tiểu Kiều chỉ là vì bỏ lỡ mà thôi!” Tô Nhất Hàng không thể chịu đựng được mà cất cao giọng.

“Nếu năm đó tôi lại kiên trì thêm một chút, cô ấy cũng lại kiên trì thêm một chút, thì tình hình đã không phải như bây giờ rồi.”

Mỗi khi Tô Nhất Hàng nghĩ như vậy, trái tim lại đau đớn như bị thứ gì đâm qua.

“Anh cảm thấy Tiểu Kiều thật sự thích anh sao? Chỉ có anh cho là như vậy mà thôi! Nếu cô ấy thật sự thích anh, thì với tính cách của cô ấy, tuyệt đối cô ấy sẽ không từ bỏ, sẽ cùng nỗ lực với anh.”

An Tử Dụ nhẹ nhàng nói ra bản chất của chuyện này, khiến Tô Nhất Hàng càng thêm không còn chỗ che giấu.

“Không phải như thế...” Tô Nhất Hàng nỉ non một tiếng.

“Anh với tôi đã quen Tiểu Kiều nhiều năm, quá hiểu cá tính của cô ấy rồi. Tình cảm của cô ấy với Tịch Thần Hạn mới là tình yêu thật sự!”

“Anh cũng nhận ra được điểm này, nên mới lựa chọn rời khỏi! Nhất Hàng, anh đừng tự lừa mình dối người nữa được không?”

Tô Nhất Hàng đứng thẳng thân thể, đột nhiên lùi ra phía sau một bước.

Hiện giờ đến cái cớ để tự an ủi mình mà anh ta cũng không lấy được, chỉ cảm thấy cả trái tim lập tức trở nên trống rỗng.

“Một lần không cẩn thận bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ cả đời, đừng nghĩ đến chuyện trước kia nữa, không phải chúc phúc cho cậu ấy lại càng tốt hơn sao?” Trong giọng nói của An Tử Dụ cũng nhuộm dần một sự bi thương khó mà tiêu tan được.

Cô đang nói Vũ Tiểu Kiều và Tô Nhất Hàng, cũng là nói về chính mình và Tô Nhất Hàng.

Lúc còn chưa phát sinh quan hệ với Đường Khải Hiên, An Tử Dụ còn có thể ảo tưởng một chút, có lẽ trong tương lai cô với Tô Nhất Hàng vẫn sẽ có một tia hi vọng.

Còn bây giờ...

Tất cả hi vọng đều tan biến rồi.

Chỉ không cẩn thận một chút, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa.

Ánh mắt Tô Nhất Hàng u ám, cười khổ một tiếng, lắc đầu.

“Nếu cô ấy được hạnh phúc, chắc chắn tôi sẽ chúc phúc cho cô ấy. Nhưng mà... cô ấy không hạnh phúc...”

“Đừng lấy lý do cậu ấy không hạnh phúc, để lấy cớ cho chấp niệm dưới đáy lòng của anh.”

Ánh mắt An Tử Dụ nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Hàng, tiếp tục nói:

“Bởi vì nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn tới hậu quả càng nghiêm trọng hơn, không còn ai có thể cứu được anh nữa.”

Tô Nhất Hàng im lặng, đôi mắt ấm áp ngày xưa đã mất đi tất cả sự sáng rọi.

“Nhất Hàng.”

An Tử Dụ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Nếu rời khỏi Tiểu Kiều, anh thật sự sẽ không có hạnh phúc của chính mình sao?”

Tô Nhất Hàng không biết nên trả lời như thế nào.

“Tôi cũng biết đã đến lúc mình nên từ bỏ, nhưng mà Tiểu Kiều...”

“Cậu ấy đã kết hôn, có gia đình của chính mình, cũng có đứa con thuộc về bọn họ. Hiện giờ cậu ấy có hạnh phúc hay không cũng không liên quan gì đến anh.”

“Tôi hiểu anh muốn bảo vệ tâm trạng của cậu ấy, nhưng hiện giờ anh lấy thân phận gì để bảo vệ cậu ấy? Anh tham gia vào chuyện này, sẽ chỉ khiến quan hệ vợ chồng của bọn họ càng nghiêm trọng hơn mà thôi.”

Tô Nhất Hàng càng nắm tay chặt hơn, đến nỗi khớp xương cũng dần trở nên trắng bệch.

“Tử Dụ, những gì cô nói tôi đều hiểu, cũng hiểu rất rõ, nếu anh ta vẫn không thể đối xử tử tế với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay.”

Vũ Tiểu Kiều truyền nước xong, liền xuống giường chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.

An Tử Dụ đã trở về, ngăn cản Vũ Tiểu Kiều: “Bây giờ cậu còn yếu lắm, phải ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Tớ không sao!”

“Không thể rời khỏi bệnh viện! Nếu giờ cậu đi ra ngoài, rồi lỡ lại té xỉu thì làm sao bây giờ? Bác sĩ nói, gần đây tâm trạng của cậu không tốt, sẽ tổn thương rất lớn đối với thai nhi.”

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu lên, để nước mắt chảy ngược trở về.

“Tớ thật sự không sao mà! Tớ rất ổn...” Giọng nói của cô lại nghẹn ngào một chút.

An Tử Dụ cầm lấy điện thoại điện thoại: “Để tớ gọi điện thoại cho Tịch Thần Hạn! Vợ mình đang mang thai, anh ta còn dám ở cùng người phụ nữ khác! Rõ ràng là ở cùng một bệnh viện, chỉ cách nhau lầu trên với lầu dưới...”

“Tử Dụ! Đừng gọi!” Vũ Tiểu Kiều ngăn cản An Tử Dụ.

“Vì sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!