Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Sau khi Vũ Phi Phi đi ra khỏi phòng Dương Tuyết Như, có chút bất an.

Cô ta cũng có ý định giống với Dương Tuyết Như.

Nhưng khi thực sự thực hiện thì đâu thể dễ dàng như vậy!

Tịch Thần Hạn bảo vệ Vũ Tiểu Kiều tốt như vậy hảo, lại uy hiếp cô ta không được tới gần Vũ Tiểu Kiều.

Thời kỳ này, cô ta biết tiếp cận với Vũ Tiểu Kiều như thế nào?

Vũ Phi Phi bồi hồi ở trong phòng, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cách gì hay.

Bỗng nhiên, Vũ Phi Phi nảy ra một sáng kiến.

“Vũ Tiểu Kiều sợ hãi người mẹ kia của chị ta nhất, mình có thể đi tìm mẹ của chị ta!”

...

Sáng sớm ngày hôm sau Vũ Tiểu Kiều đã đến khách sạn tìm An Tử Dụ.

Mới vừa bước vào cửa đã thấy An Tử Dụ đang ở trong toilet, không được tạt nước lạnh lên trán do đau đầu vì say rượu.

Vũ Tiểu Kiều đặt một lọ thuốc hỗ trợ tỉnh rượu vào tay An Tử Dụ: “Uống nhiều như vậy, chắc giờ khó chịu lắm nhỉ.”

An Tử Dụ ngẩng đầu, cười nói: “Ai bảo tớ khó chịu!”

“Lại giả vờ rồi!” Vũ Tiểu Kiều rót một cốc nước, đưa cho An Tử Dụ.

An Tử Dụ uống thuốc tỉnh rượu, ngồi xuống sô pha ôm gối, nhắm mắt lại dưỡng thần.

Vũ Tiểu Kiều đi đến, ngồi ở bên cạnh An Tử Dụ: “Ăn sáng gì chưa?”

An Tử Dụ không nói lời nào.

“Cậu muốn mình chết đói đấy à?”

An Tử Dụ lắc đầu.

“Đừng như vậy nữa, tớ lo lắng cho cậu lắm.”

An Tử Dụ chậm rãi mở to mắt ra: “Không cần lo lắng cho tớ, tớ rất ổn! Tớ không sao cả.”

“Nhưng dáng vẻ này của cậu ỉu xìu quá. Chẳng phải là vì người đàn ông kia sao?”

“Vì cái loại đàn ông không có trách nhiệm này mà hao tổn tinh thần như vậy không đáng đâu, huống chi...” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều dần dần thấp xuống.

“Hôn nhân giữa cậu và Thẩm Tinh Châu vốn đã vậy rồi, anh ta có quyền ăn chơi đàng điếm ở bên ngoài, thì tại sao cậu phải thủ thân như ngọc?”

An Tử Dụ vén tóc dài bên mái, gương mặt vẫn là mang theo sự buồn rầu không thể tiêu tan.

“Tớ chỉ cảm thấy hơi tức giận một chút, cùng với không thể hiểu được thôi.”

“Thẩm Tinh Châu biết chuyện kia, dùng chuyện kia để uy hiếp tớ. Anh ta còn muốn nói cho bố tớ biết, hơn nữa người đàn ông kia cũng luôn uy hiếp tớ.”

“Sao tớ lại gặp phải hai người đàn ông rác rưởi như vậy cơ chứ?” An Tử Dụ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu.

“Được rồi, được rồi, cậu đừng tức giận nữa.”

Vũ Tiểu Kiều lấy tấm sẽ từ trong ví tiền ra, vẫy vẫy trước mặt An Tử Dụ.

“Nhìn này! Tâm trạng có tốt hơn chút nào không?”

An Tử Dụ nhìn thấy tấm séc, tâm trạng vẫn không tốt lên, ngược lại càng trầm trọng hơn.

Cô một phen đoạt lấy tấm séc kia định xé nát, nhưng Vũ Tiểu Kiều đã kịp thời ngăn lại.

“An An, cậu làm cái gì vậy?”

“Dựa vào cái gì mà tớ phải cho anh ta tiền? Tớ không cho anh ta tiền, để xem anh ta có thể làm gì được tớ?”

“Cậu không cần thanh danh sao! Một khi chuyện này truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến phụ nữ nhiều hơn, hơn nữa giờ cậu chính là phụ nữ có chồng! Nếu tiền có thể giải quyết vấn đề, chi bằng đưa tiền cho hắn giải quyết hết vấn đề đi.”

An Tử Dụ thất bại thả tay xuống, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt.

“Cậu cũng đừng đau buồn quá, trong chuyện này cậu cũng là người bị hại! Nhưng tạm thời cứ đuổi được người đàn ông rác rưởi kia trước đã rồi nói sau! Tránh để hắn cứ dây dưa với cậu mãi.”

Vũ Tiểu Kiều đặt tấm séc vào lòng bàn tay An Tử Dụ.

“Trước tiên là đưa tiền cho người đàn ông kia, sau đó lại giải quyết chuyện giữa cậu với Thẩm Tinh Châu tiếp.”

“Cậu đừng phiền não nữa! Cũng không được phép đi ra ngoài uống rượu mua say.”

“Không có vấn đề gì là không giải quyết được cả, thân thể của mình mới là thứ quan trọng nhất.”

An Tử Dụ khóc lóc ôm chặt Vũ Tiểu Kiều.

“Tiểu Kiều, bây giờ tớ chẳng còn gì cả, chỉ có mỗi cậu thôi.”

“Nhất định tớ sẽ trả lại số tiền này... Tớ biết quan hệ hiện giờ giữa cậu và cậu Tịch, vậy mà cậu còn vay tiền anh ta giúp tớ nữa...”

“Kiều Kiều, chỉ có cậu là người đối xử tốt nhất với tớ trên thế giới này...”

“Được rồi được rồi, không cần thổ lộ với tớ đâu.” Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng vỗ lưng An Tử Dụ.

Lúc này, Cao Thúy Cầm bỗng nhiên gọi điện thoại cho Vũ Tiểu Kiều.

Cao Thúy Cầm chưa nói có chuyện gì, chỉ bảo Vũ Tiểu Kiều về nhà một chuyến.

Vũ Tiểu Kiều lo lắng cho bệnh tình của anh trai lại xuất hiện vấn đề gì, vội vàng chạy về nhà.

Kể từ lần trước cô giận dỗi mà rời khỏi nhà, từ đó cô không còn có trở về đó nữa, cũng rất ít khi gọi điện thoại cho mẹ.

Nhưng dù sao cũng vẫn là mẹ của cô.

Vừa thấy giữa hai hàng lông mày của Cao Thúy Cầm lại có thêm một nếp nhăn, trong lòng Vũ Tiểu Kiều thực hụt hẫng.

“Mẹ, con đã trở về...”

Cô bỗng nhiên cảm thấy mình thật bất hiếu.

Đặc biệt là khi Cao Thúy Cầm nhiệt tình chào đón, cô càng cảm thấy áy náy hơn.

“Tiểu Kiều đã về rồi, cuối cùng con cũng đã trở lại, mẹ nhớ con lắm...” Hốc mắt Cao Thúy Cầm bắt đầu ươn ướt.

Vũ Tiểu Kiều vừa định ôm lấy mẹ, nói mấy câu thân thiết giữa mẹ thì trong lúc vô tình nhìn vào trong phòng khách, thấy một bóng người xinh đẹp...

Cô đột nhiên ngước mắt nhìn qua, Vũ Phi Phi đang ngồi ở trên sô pha, cười khanh khách nhìn cô.

“Sao cô ta lại ở đây?” Vũ Tiểu Kiều giật mình nói.

Cao Thúy Cầm khẽ lau khóe mắt ẩm ướt: “Phi Phi đến thăm anh trai con! Dù sao thì con bé với anh trai con cũng là anh em...”

Cao Thúy Cầm định giải thích điểm gì đó, nhưng Vũ Tiểu Kiều đã không còn tâm trạng mà nghe nữa.

Cô lập tức xoay người đi ra ngoài, bị Cao Thúy Cầm túm chặt một phen.

“Nếu thế hệ trên của mẹ đã không còn gì nữa, thế hệ này lại chỉ có ba anh em các con, tại sao mấy đứa không thể ở chung hòa thuận một chút?”

“Nếu tương lai có chuyện gì, ba anh em  cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, con nói xem có đúng hay không?”

“Mẹ! Rốt cuộc mẹ muốn nói cái gì?” Vũ Tiểu Kiều quay đầu lại, nhìn Cao Thúy Cầm mà không thể nào hiểu được.

“Con nói rồi, con sẽ chăm sóc cho anh, không cần có thêm người nào khác nữa! Huống chi cô ta còn chẳng phải em gái cùng mẹ với anh của con! Chẳng lẽ mẹ còn không biết cô ta là người nào sao?”

“Mặc dù bọn con có danh nghĩa là anh em, nhưng thật ra còn không bằng người xa lạ!”

“Tiểu Kiều! Con nghe mẹ nói đã, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho các con... Không hi vọng các con cứ luôn thù hận nhau giống như kẻ thù.” Cao Thúy Cầm túm chặt lấy Vũ Tiểu Kiều.

“Mẹ đã quên ngày hôm đó con rời nhà trốn đi là vì ai rồi sao? Hôm nay mẹ kêu con trở về, vốn dĩ con đang rất vui, nhưng hóa ra là bởi vì Vũ Phi Phi tới!”

Vũ Tiểu Kiều tránh thoát khỏi Cao Thúy Cầm, đi nhanh ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng hét của Cao Thúy Cầm: “Tiểu Kiều! Con quay lại cho mẹ! Coi như mẹ cầu xin con được không? Ở lại đi, ăn một bữa cơm cùng nhau!”

Vũ Tiểu Kiều vẫn bước chân không ngừng, nhưng sắp đi ra cổng, Vũ Thanh Tùng bỗng vọt ra từ bên cạnh, dang hai tay ra ngăn cản Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Thanh Tùng kêu lên “a a” với Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều vừa nhìn thấy Vũ Thanh Tùng, ánh mắt lập tức trở nên mềm mại.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!