Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

An Tử Dụ đưa Vũ Tiểu Kiều đi bệnh viện.

Vừa đến cửa bệnh viện, An Tử Dụ liền nhận được cuộc điện thoại của Thẩm Tinh Châu.

Kể từ lần trước, lúc An Tử Dụ nhìn thấy Thẩm Tinh Châu ở bệnh viện, mang theo Tiết Tình Ngữ tới làm kiểm tra thai, An Tử Dụ liền lấy cớ ở tại công ty, không còn về nhà nữa, cũng không gặp Thẩm Tinh Châu.

Thẩm Tinh Châu cũng chưa từng gọi cho An Tử Dụ lấy một cuộc điện thoại.

Có lẽ là ở trong lòng Thẩm Tinh Châu cảm thấy An Tử Dụ hoàn toàn không giống một người vợ, thậm chí còn không bằng một người xa lạ, cho nên mới làm cho người phụ nữ ở bên ngoài mang thai, cũng không cần phải giải thích gì với An Tử Dụ.

An Tử Dụ cũng không muốn Thẩm Tinh Châu giải thích, nếu hai người có thể giống như hai người xa lạ, không hỏi về nhau, chỉ cần tiếp tục duy trì hôn nhân thôi thì tốt rồi.

“Cô về ngay, tôi có việc phải nói với cô.” Thẩm Tinh Châu nói cực kỳ nghiêm túc.

An Tử Dụ cũng dự đoán được, chắc chắn là về chuyện ly hôn.

“Giờ tôi đang có việc, chút nữa rồi nói.” An Tử Dụ cúp điện thoại.

Thẩm Tinh Châu lại gọi điện thoại.

“Giờ cô quay lại ngay lập tức. Nếu cô không quay lại, tôi sẽ nói chuyện này với bố cô.”

“Thẩm Tinh Châu, chuyện của chúng ta không cần phải liên lụy đến bố tôi đâu!”

An Tử Dụ không hy vọng người trong nhà mình biết chuyện hôn nhân giữa cô và Thẩm Tinh Châu xuất hiện vấn đề, bằng không mẹ kế của cô sẽ lại làm loạn đến bố của cô mất.

Gần đây thân thể của bố cô không được tốt cho lắm, vừa mới nghỉ mấy ngày dưỡng tâm, không chịu nổi kích thích đâu.

Huống hồ mẹ kế vẫn luôn hy vọng cô và Thẩm Tinh Châu sinh hoạt an ổn, nếu không nhất định mẹ kế sẽ lấy tư thế đại náo Thiên Đình, làm cho cho nhà cô gà chó không yên.

“An An, tớ có thể tự đi được, cậu cứ về trước đi.” Vũ Tiểu Kiều cũng nghe ra giọng điệu của Thẩm Tinh Châu thật sự không tốt, chỉ sợ là có chuyện rất nghiêm trọng.

An Tử Dụ có hơi khó xử: “Để cậu đi làm kiểm tra một mình, tớ không yên tâm. Hay là tớ gọi Nhất Hàng đến nhé?”

Vũ Tiểu Kiều vội vàng lắc đầu.

“Đừng, không cần!”

“Được rồi.”

Vũ Tiểu Kiều xuống xe, nhìn An Tử Dụ trong xe: “An An, cậu đi một mình được không? Có cần tớ trở về cùng cậu không? Hai người sẽ không cãi nhau chứ?”

An Tử Dụ nhoẻn miệng cười: “Chắc là vì tớ đã đáp ứng với anh ấy là tối hôm nay trở về ăn cơm với anh ấy, nhưng đã trễ thế này rồi mà tớ còn không trở về, nên mới hơi tức giận thôi, chúng tớ sẽ không cãi nhau đâu.”

Vũ Tiểu Kiều biết An Tử Dụ đang nói dối, nhưng không đành lòng vạch trần, đành phải làm bộ tin tưởng.

“Được rồi, vậy cậu về trước đi.”

“Ừ! Cậu kiểm tra toàn diện một chút, lát nữa tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu! Không được lâm trận bỏ chạy nữa.”

“À đúng rồi Tiểu Kiều, tốt nhất là cậu nên gọi cậu Tịch tới kiểm tra cùng cậu đi, nếu cậu mang thai thì hiện giờ cậu cũng không tiện đâu.”

Vũ Tiểu Kiều cười hơi chua xót: “Lúc trước tớ tới kiểm tra một lần rồi, không mang thai. Tốt nhất là không nên gọi anh ấy tới, nếu không sẽ chỉ thất vọng thêm thôi. Tớ cũng không có khuyết điểm gì lớn, chỉ là gần đây có hơi lười thôi.”

“Chắc là do thiếu máu! Lúc trước tớ kiểm tra thì có hơi thiếu máu, bác sĩ kê thuốc tớ lại không uống, cho nên bệnh trạng có chút tăng thêm.”

“Được rồi, tớ vẫn hy vọng là cậu mang thai. Nhưng nếu cậu mang thai thật, thì phải mời tớ ăn một bữa tiệc đấy.” An Tử Dụ cười vui đùa một câu.

“Chắc chắn rồi.”

Nhìn theo xe An Tử Dụ rời đi, Vũ Tiểu Kiều xoay người đi vào bệnh viện.

Hiện giờ cô rất kháng cự tới bệnh viện.

Bởi vì ở đây có Mục Vân Thơ.

Đặt chân đến bệnh viện sẽ làm cô nhớ tới ký ức về hai túi máu.

Đúng ra cô nên đối mặt với việc cứu người làm chuyện tốt bằng tâm lý cống hiến, nhưng mỗi khi nghĩ đến ánh mắt nôn nóng của Tịch Thần Hạn vì lo lắng cho Mục Vân Thơ lúc đó, ngực cô lại đau như muốn vỡ tan ra.

Vũ Tiểu Kiều hít sâu một hơi, đi về phía sảnh đón tiếp của bệnh viện.

Có rất nhiều nhân viên y tế ở bệnh viện Đức An biết Vũ Tiểu Kiều.

Lúc trước anh trai của Vũ Tiểu Kiều đã ở trong bệnh viện này rất lâu, hơn nữa bệnh viện này còn là sản nghiệp của nhà họ Tô.

Hiện giờ Vũ Tiểu Kiều còn là mợ chủ của nhà họ Tịch, toàn bộ thành phố Kinh Hoa có rất nhiều người biết Vũ Tiểu Kiều.

Mới vừa đi vào bệnh viện, đã có mấy hộ sĩ cung kính đi lên đón Vũ Tiểu Kiều.

“Mợ Tịch đến làm kiểm tra thân thể sao? Hay là tới tìm cậu Tịch?”

Bước chân Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên cứng đờ.

Anh ấy...

Anh ấy đang ở đây sao?

Hộ sĩ nhìn thấy sắc mặt khiếp sợ của Vũ Tiểu Kiều thì biết mình nói sai, sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống, xám xịt lùi ra sau vài bước.

Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu, nhìn thoáng qua chỗ sâu trong bệnh viện.

Anh ấy tới bệnh viện, hẳn là đến thăm Mục Vân Thơ.

Nghĩ đến chuyện đêm khuya, Tịch Thần Hạn nhận được cuộc gọi khẩn cấp kia, chẳng lẽ đó là cuộc gọi của bệnh viện?

Mục Vân Thơ lại xảy ra chuyện gì?

Vũ Tiểu Kiều đứng tại chỗ, giãy giụa không biết nên làm gì, trong lòng có hai ý nghĩ đang đánh nhau.

Một ý nghĩ nhắc cô đi kiểm tra thân thể, coi như không biết Tịch Thần Hạn ở đây, dùng thái độ bình tĩnh mà đối mặt với tất cả những gì có liên quan tới anh.

Một ý nghĩ khác lại ở thúc giục cô đi đến chỗ Mục Vân Thơ xem thử rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì, nói cái gì.

Có phải đang làm những chuyện không muốn người biết sau lưng cô không?

Dù sao cô vẫn là vợ của Tịch Thần Hạn, là người vợ danh chính ngôn thuận, mợ Tịch của nhà họ Tịch mà mọi người đều biết.

Anh lại đến bệnh viện thăm một người phụ nữ khác, bảo mọi người sẽ đối đãi với sự tồn tại của cô như thế nào?

Cuối cùng vẫn là ý nghĩ thứ hai thắng lợi.

Vũ Tiểu Kiều đi vào thang máy, ấn xuống tầng có phòng bệnh của Mục Vân Thơ p.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, lại chậm rãi mở ra.

Vũ Tiểu Kiều nắm chặt túi xách trong tay, nhìn hành lang đèn đuốc sáng trưng trước mắt, cô khống chế trái tim kinh hoàng, cố gắng thả chậm bước chân, không cho mình có vẻ chật vật, giống như bà thím già đến bắt gian như vậy.

Cô bước từng bước một đến phòng bệnh của Mục Vân Thơ...

Cuối cùng cũng đến cửa phòng bệnh của Mục Vân Thơ.

Chỉ với khoảng cách ngắn ngủi là mười mét, lại như lặn lội đường xa, khiến cô gần như hao hết sức lực.

Vũ Tiểu Kiều nhìn vào trong phòng bệnh xuyên qua cửa kính.

Quả nhiên Tịch Thần Hạn đang ở bên trong.

Mục Vân Thơ nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt mà tiều tụy.

Chỉ trong thời gian mấy ngày, Mục Vân Thơ gầy ốm như chỉ còn da bọc xương, làm người khác đau lòng.

Vũ Tiểu Kiều không nghe thấy bọn họ nói cái gì trong phòng bệnh.

Chỉ có thể nhìn thấy đôi môi suy yếu của Mục Vân Thơ lúc đóng lúc mở.

Tịch Thần Hạn đứng ở một bên an tĩnh nghe.

Dần dần, Tịch Thần Hạn chậm rãi tới gần Mục Vân Thơ.

Cũng không biết Mục Vân Thơ nói gì bên tai Tịch Thần Hạn, Mục Vân Thơ nâng cánh tay mảnh khảnh lên, ôm chặt lấy cổ Tịch Thần Hạn.

Cảnh tượng này như ngàn vạn chiếc gai nhọn đồng thời bắn vào trái tim mềm yếu của Vũ Tiểu Kiều.

Rốt cuộc cô đứng không yên nữa, thân thể đột nhiên lay động một chút, lùi ra phía sau một bước.

Cô không thể chịu đựng được cảnh chồng mình ôm người phụ nữ khác.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!