Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

“Về nhà thăm bố sao?”

Vũ Phi Phi khó hiểu nhíu chặt mày lại.

“Đúng vậy! Hiện giờ hai chị em chúng ta đều ở lại tại nhà họ Tịch, trong nhà chỉ còn một mình bố, nhất định là bố nhớ chúng ta lắm.”

“Đúng lúc thời tiết hôm nay không tồi, chúng ta cùng về thăm bố đi, em cũng về thăm mẹ em.”

Vũ Phi Phi không bĩnh tĩnh được nữa, đáy mắt tươi cười, giọng nói lại lạnh xuống, đè thấp hỏi Vũ Tiểu Kiều:

“Chị muốn làm cái gì?”

Vũ Tiểu Kiều cười một tiếng: “Chị thì có thể làm được gì? Đương nhiên là thật sự nhớ bố, muốn về nhà thăm bố mà thôi.”

Vũ Phi Phi đột nhiên hoảng hốt, trong lòng bàn tay không khỏi toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Cô ta lại đè thấp giọng xuống vài phần, tránh để cho người giúp việc bên cạnh nghe thấy.

“Có phải chị lại muốn làm gì tôi không? Có phải chị với cậu Tịch đã bàn trước, gạt tôi rời khỏi nhà họ Tịch, sau đó làm gì tôi đúng không?”

Một tay Vũ Phi Phi che bụng mình lại, cực kỳ giống một con gà mái già đang bảo vệ con mình.

Vũ Tiểu Kiều che dấu sự đau đớn nổi lên trong đáy lòng, vẫn cười đến không chê vào đâu được.

“Em gái, em nghĩ nhiều quá rồi! Tối hôm qua Thần Hạn đã đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn không trở về, bọn chị cũng không liên lạc, thì sao có thể bàn bạc muốn làm gì em được?”

“Chị chỉ cảm thấy, chúng ta vẫn luôn trốn ở chỗ này cũng không phải cách hay. Tai tiếng giữa em và Thần Hạn cũng đã một thời gian rồi. Huống hồ nhà họ Tịch đã công bố với bên ngoài là tình cảm giữa hai chị em chúng ta vẫn rất hòa thuận.”

“Không bằng lúc này, chúng ta lộ mặt trước mặt mọi người một cái, cùng nhau về nhà, cũng để những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài ngừng hẳn đi.”

“Nếu em gái không muốn rời khỏi nhà họ Tịch nửa bước, chị cũng không bắt buộc, chị sẽ trở về thăm bố một mình.”

Đương nhiên là hiện giờ Vũ Phi Phi rất muốn rời khỏi nhà họ Tịch, về nhà một chuyến.

Từ đêm mưa ngày đó, Tôn Hồng đưa Vũ Phi Phi tới nhà họ Tịch tránh né Tịch Thần Hạn, cô ta còn chưa rời khỏi nhà họ Tịch nửa bước.

Ở chỗ này, cô ta vẫn luôn ngụy trang là mình có kiến thức uyên bác, biết hiểu lòng người, suốt ngày nhìn sắc mặt người ta, nói chuyện cũng không dám cao giọng, mặc kệ nhìn thấy ai, đều phải bảo trì sự tươi cười.

Dù cô ta đã nhẫn nhịn như vậy, nhưng vẫn chịu đủ sự hãm hại ngấm ngầm từ bà cụ Tịch, cùng với sự vênh mặt hất hàm sai khiến của Dương Tuyết Như.

Vũ Phi Phi đã muốn rời khỏi nơi này về nhà lâu rồi.

Trở lại nhà mình, cô ta mới có thể thể hiện chút tính tình, sống như một cô con gái của chủ tịch thành phố, mà không phải ở chỗ này nén giận, ép dạ cầu toàn.

Nếu không phải bởi vì ở đây có Tịch Thần Hạn, cô ta có thể thỉnh thoảng nhìn anh một cái, cô ta đã tìm lý do rời khỏi nơi này lâu rồi.

Vũ Phi Phi nghi ngờ nhìn Vũ Tiểu Kiều vài lần.

Thấy ánh mắt trong suốt của Vũ Tiểu Kiều, không giống như đang nói dối hay tính kế, trong lòng Vũ Phi Phi thoáng thở phào nhẹ nhõm.

“Em đi chào bà cụ Tịch đã.” Vũ Phi Phi nói.

Cô ta còn muốn đến chỗ bà cụ Tịch cầu một lá bùa hộ mệnh, tránh đừng để bị Vũ Tiểu Kiều tính kế trong lúc không hiểu rõ chuyện gì.

Chỉ khi chuẩn bị chắc chắn, Vũ Phi Phi mới dám rời khỏi nhà họ Tịch.

“Được, chị chờ em.”

Vũ Tiểu Kiều hơi mỉm cười, một đôi mắt ngập nước dưới ánh nắng chiếu rọi trông cực kỳ xinh đẹp, giống như dòng suối sạch không chứa chút tạp chất ở khe núi.

Vũ Phi Phi lại nghi ngờ nhìn Vũ Tiểu Kiều hai cái, lúc này mới đi vào trong nhà xin sự đồng ý của bà cụ Tịch.

Mấy ngày nay, bà nội Thần Hạn vẫn ở trong phòng điều dưỡng thân thể như cũ.

Tuy rằng sắc mặt tốt hơn một ít, nhưng tinh thần lại không bằng trước, dù sao bà cũng đã hơn chín mươi tuổi rồi.

Đầu tiên là Vũ Phi Phi lừa tình, nói mấy câu rất nhớ bố mẹ nói, sau đó lại nói:

“Chị cháu nói, nhân dịp thời tiết hôm nay không tồi, muốn cùng cháu về nhà thăm bố. Không biết bà có ý tứ gì, cháu và chị có thể về cùng nhau không ạ?”

Vũ Phi Phi cố ý nhấn thật mạnh chữ “chị”, đó là nhắc nhở bà cụ Tịch, là cô ta có thể tiếp cận Vũ Tiểu Kiều không?

Bà cụ Tịch liếc mắt một cái nhìn Vũ Phi Phi, lại nhắm hai mắt lại lần nữa, giọng nói không cao không thấp hàm hồ đáp một tiếng.

“Lúc trước Tiểu Kiều đã đồng ý cho ta giữ cháu lại thì con bé sẽ không làm chuyện gì cả. Không cần lo lắng người khác hại mình, cháu không có lòng hại người khác, thì sao người khác lại hại cháu được?”

“Cháu biết rồi thưa bà.”

Bà cụ Tịch “ừ” một tiếng: “Ở đây mấy ngày nay rồi, đúng là cũng nên trở về thăm nhà một lần. Ta sẽ phái người đi theo cháu, buổi tối nhớ trở về sớm một chút.”

“Lúc nhìn thấy người ngoài thì đừng tỏ tính tình, cũng đừng cảm thấy trong bụng có con cháu của nhà họ Tịch thì bắt đầu cậy sủng mà kiêu. Cháu nhớ cho kỹ, người bên ngoài không ai biết trong bụng cháu có cái gì đâu.”

“Có một số việc nên học tập chị cháu một chút, cái gì là khoan dung rộng lượng, cái gì gọi là vì lợi ích chung.”

Vũ Phi Phi cố nén sự khó chịu trong lòng, nhỏ giọng lên tiếng:

“Vâng, cháu sẽ học tập chị cháu nhiều hơn.”

“Được rồi, đi đi! Bằng không qua một thời gian nữa, bụng to lên, không thể ra ngoài nữa, cũng không cơ hội được nhìn thấy ba mẹ cháu đâu.”

Bà cụ Tịch mỏi mệt xoay người, đưa lưng về phía Vũ Phi Phi.

Nếu không phải vì Vũ Phi Phi có máu thịt của nhà họ Tịch, bà cụ Tịch cũng chẳng muốn nói một câu nào với Vũ Phi Phi.

Trong lòng và rất chán ghét Vũ Phi Phi.

Vũ Phi Phi và Vũ Tiểu Kiều cùng nhau trở về nhà họ Vũ.

Bà cụ Tịch dặn dò Vũ Phi Phi, không được biểu hiện ra bất luận sự bất hòa nào với Vũ Tiểu Kiều khi có người ngoài.

Dọc theo đường đi đến nhà họ Vũ rồi xuống xe, Vũ Phi Phi đều cực kỳ khách sáo dịu hiền với Vũ Tiểu Kiều.

Vũ Tiểu Kiều biết Vũ Phi Phi đang diễn kịch, cũng tình nguyện phối hợp với cô ta. Hai người nắm tay, cùng nhau đi vào cổng lớn của biệt thự nhà họ Vũ.

Hàng xóm xung quanh thấy vậy, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là thoải mái.

“Xem ra Vũ Phi Phi thật sự không mang thai rồi!”

“Nếu không thì sao mợ Tịch có thể đối xử tốt với cô ta như vậy được? Bên ngoài còn đang đồn, Vũ Phi Phi có con của cậu Tịch, đó chính là chồng của Vũ Tiểu Kiều đấy.”

“Thì ra quan hệ của hai chị em bọn họ tốt như vậy, không giống như lời đồn bên ngoài.”

Hàng xóm tụ tập vào với nhau, thấp giọng bàn tán.

Vũ Tiểu Kiều và Vũ Phi Phi đi vào cửa, Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng lập tức chạy nhanh ra đón.

Vũ Kiến Trung chạy về phía Vũ Tiểu Kiều, Tôn Hồng thì tiến về phía Vũ Phi Phi.

“Tiểu Kiều đã trở lại rồi.” Vũ Kiến Trung cười nói.

“Phi Phi! Mau để mẹ nhìn xem, con vẫn khỏe chứ?”

Tôn Hồng đau lòng ôm lấy Vũ Phi Phi, còn đề phòng nhìn Vũ Tiểu Kiều, dáng vẻ rất sợ Vũ Tiểu Kiều xúc phạm tới Vũ Phi Phi.

Vũ Tiểu Kiều cười tươi với Tôn Hồng: “Dì, có con chăm sóc em gái rồi, dì yên tâm.”

Vũ Tiểu Kiều cười đến nỗi khiến Tôn Hồng thấp thỏm, càng bảo vệ Vũ Phi Phi phía sau chặt hơn, rồi nhanh chóng kéo Vũ Phi Phi vào nhà.

Vũ Tiểu Kiều cũng đi theo.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!