Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Cái ông Tịch Thần Hạn này, đang điên cái gì đấy?

Cho thời hạn sáu ngày, chậm trả một ngày phạt thêm ba tỷ, đây chẳng phải muốn ép cô và An Tử Dụ vào đường chết sao?

“Nếu còn không trả được, vậy thì trong vòng sáu năm sau, em không được nhắc lại bất luận một câu nào về đề tài ly hôn nữa!”

“Nếu không, ba mươi tỷ cộng với số tiền phạt chậm trả và lợi tức đều phải trả không được thiếu một đồng nào.”

Tịch Thần Hạn vừa nói xong, viết lên giấy trắng như rồng bay phượng múa.

Không lâu sau, Tịch Thần Hạn đã viết xong một bản cam kết.

Anh không khỏi phân trần nắm lấy tay Vũ Tiểu Kiều, ấn một chút lên hộp mực đóng dấu, sau đó ấn vân tay của Vũ Tiểu Kiều lên giấy cam kết.

“Tịch Thần Hạn, anh đừng có quá đáng như vậy!” Vũ Tiểu Kiều trừng một đôi mắt ngập nước, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Tịch Thần Hạn chậm rì rì cất giấy cam kết: “Anh sẽ nhờ luật sư công chứng, đây sẽ trở thành một bản giấy cam kết có hiệu lực pháp luật.”

“Anh!”

Cuối cùng trong đôi mắt đen như mực của Tịch Thần Hạn cũng nổi lên một tia sung sướng.

Anh cũng không nhất quyết bắt Vũ Tiểu Kiều phải thừa nhận giấy cam kết này.

Đối với Tịch Thần Hạn mà nói, ba mươi tỷ không đáng kể chút nào.

Anh chỉ không hy vọng Vũ Tiểu Kiều đối xử với mình bằng loại thái độ lạnh như băng này, cũng không muốn cô thoát khỏi mình.

“Về sau không được dùng thái độ lạnh nhạt này để đối mặt với anh nữa, anh khó chịu lắm, cũng không thoải mái gì, nếu không thì các em mau chóng trả tiền đi.” Tịch Thần Hạn bá đạo nói.

Vũ Tiểu Kiều cảm thấy mình đã đào một cái hố to, mà người ngã xuống hố cũng là mình.

Cứ nhìn ánh mắt của Tịch Thần Hạn là biết, anh sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy đâu.

Anh sẽ dùng số tiền mà An Tử Dụ vay này để khống chế cô làm những việc mà cô không muốn làm.

Cái người đàn ông xấu bụng giỏi về tính kế này!

Vũ Tiểu Kiều ở tính toán sáu năm có bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày. Mỗi một ngày, mỗi một tháng, mỗi một năm, rốt cuộc cô sẽ nợ Tịch Thần Hạn bao nhiêu tiền.

Vũ Tiểu Kiều thầm tính một hồi lâu, tính đến đầu đau não trướng, cũng không tính ra được rõ ràng.

Cô bắt đầu nổi giận, nhưng hiện giờ đã không còn đường để hối hận nữa, An Tử Dụ đang rất cần số tiền này.

“Cậu Tịch đúng là cậu Tịch! Tính kế với ngay cả người đầu ấp tay gối với mình.”

Tịch Thần Hạn cong môi cười, cuốn hút đến điên đảo chúng sinh: “Anh rất thích câu người đầu ấp tay gối này, trừ nợ ba trăm nghìn!”

Ba trăm nghìn...

“Hiện giờ em nợ anh ba mươi tỷ trừ đi ba trăm nghìn.”

“...” Vũ Tiểu Kiều cạn lời.

“Có phải em nói nhiều lời dễ nghe một chút, chỉ cần đại gia Tịch như anh vui vẻ thì sẽ xóa nợ luôn ba mươi tỷ không?” Vũ Tiểu Kiều nói gần như nghiến răng nghiến lợi.

Tịch Thần Hạn cười đến nỗi mặt mày trong sáng: “Có khả năng lắm đấy.”

Phụt!

Vũ Tiểu Kiều rất muốn phun một ngụm máu vào mặt anh.

Mặc dù cô cũng rất muốn dỗ dành cho anh vui vẻ, để anh xóa sạch chỗ nợ ba mươi tỷ kia đi.

Nhưng hiện giờ cô thật sự không có tâm trạng để đối mặt với anh bằng vẻ ôn hoà. Chuyện giữa anh với Vũ Phi Phi và Mục Vân Thơ khiến cô thật sự canh cánh trong lòng, không thể cười xòa cho qua được.

“Xem tâm trạng của em đi.” Vũ Tiểu Kiều buồn bã nói.

Tịch Thần Hạn cũng không vội: “Được! Dù sao anh cũng có rất nhiều thời gian chờ tâm trạng em tốt lên.”

Cuối cùng hôm nay Vũ Tiểu Kiều cũng có điều cần đến mình, tâm trạng của Tịch Thần Hạn rất tốt.

Lúc anh về công ty, Đông Thanh cũng nhìn ra tâm trạng như mây mù của anh đã thay đổi, không còn khói mù đọng lại dày đặc suốt bao nhiêu ngày nữa.

Ngay cả toàn bộ tập đoàn nhà họ Tịch cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều, mọi người âm thầm thở phào một hơi.

Cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy được chủ tịch mỉm cười rồi.

Nhân viên thấy trên mặt Đông Thanh cũng tươi cười, vội vàng lôi kéo Đông Thanh nói nhỏ.

“Sao hôm nay chủ tịch vui thế? Có phải đã ký được một hợp đồng lớn nào không?”

“Không đúng không đúng, tôi nghĩ, chắc chắn chủ tịch đã giải quyết được tất cả tai tiếng lúc trước!”

“Không đúng! Nhất định là chủ tịch thấy hôm nay cổ phiếu có xu thế dâng lên, mới vui vẻ như vậy.”

Đông Thanh thấy mọi người đoán không đúng, vẫn cười giữ kín như bưng.

“Mấy người đoán sai hết rồi.”

Mọi người lập tức bị Đông Thanh khơi lên sự tò mò.

“Trợ lý Đông, cậu nói nhanh lên, rốt cuộc là vì sao mà chủ tịch của chúng ta lại vui vẻ như vậy?”

Đông Thanh cố ý úp úp mở mở: “Bởi vì ba mươi tỷ.”

“Ba mươi tỷ?”

Các nhân viên lại hai mặt nhìn nhau: “Chủ tịch trúng thưởng được ba mươi tỷ sao?”

“Vậy thì cũng không đúng! Với chủ tịch mà nói, ba mươi tỷ cũng không tính là cái gì nhỉ?”

“Không phải trúng thưởng, là chủ tịch tiêu ba mươi tỷ.” Đông Thanh nói.

Các nhân viên há hốc miệng: “Chủ tịch giàu thật, tiêu ba mươi tỷ mua vui vẻ sao?”

“Sai rồi sai rồi.” Đông Thanh lại nói” “Là chủ tịch tiêu ba mươi tỷ, mua sự vui vẻ của vợ chủ tịch, cho nên chủ tịch mới vui vẻ.”

Một đám viên chức trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt hâm mộ đố kỵ nhưng không có hận.

“Chủ tịch tiêu ba mươi tỷ mua vui vẻ cho vợ chủ tịch á?”

“Ôi trời đất ơi!”

“Chủ tịch vung tiền như rác, đúng là yêu vợ.”

Đông Thanh gật đầu: “Cho nên, vợ chủ tịch vui vẻ, đương nhiên chủ tịch cũng sẽ vui vẻ.”

Một đám viên chức nhìn Đông Thanh bằng ánh mắt trông mong, nhỏ giọng cầu xin nói.

“Trợ lý Đông, ngày thường chúng tôi không có cơ hội nhìn thấy vợ của chủ tịch.”

“Ngài cầu xin vợ chủ tịch đi, để ngày nào vợ chủ tịch cũng vui vẻ một chút.”

“Đúng vậy đúng vậy, như vậy ngày tháng sau này của chúng ta cũng tốt hơn một ít...”

Một đám người vây quanh Đông Thanh, ríu rít lên.

“Rồi rồi rồi, tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức nhé.”

Các nhân viên túm tụm lại, một đám khuôn mặt u oán.

“Nhất định là vợ chủ tịch không vui vì tai tiếng lúc trước rồi, mới làm chủ tịch của chúng ta đen mặt nhiều ngày như vậy.”

“Đều do cái người Vũ Phi Phi kia, đang yên đang lành lại xen vào làm cái gì!”

“Từ khi chủ tịch và vợ chủ tịch đính hôn, cô ta đã bắt đầu không an phận rồi!”

“Thật là một ngôi sao chổi!”

“Xem vợ chủ tịch của chúng ta kìa, ngày thường rất khiêm tốn, cũng không khoa trương. Có một lần tôi thấy cô ấy tới công ty, nếu không phải lúc trước tôi có nhìn thấy cô ấy trên TV, tôi còn tưởng rằng cô ấy là sinh viên đến thực tập.”

“Cô ấy cũng không nói nhiều, đối xử với ai cũng khách khí lễ phép, yên tĩnh ngoan ngoãn, đúng là người tốt.”

Đông Thanh thấy các nhân viên khen Vũ Tiểu Kiều không dứt miệng, cũng cười nói theo.

“Đúng là vợ chủ tịch rất tốt, tính cách mềm ấm, nên mới hay bị người ta bắt nạt.”

Các nhân viên lại ríu rít lên: “Ai mà không có mắt, dám bắt nạt vợ chủ tịch của chúng ta thế?”

“Không sợ chủ tịch của chúng ta ném bọn họ lên mặt trăng nhìn hố trên bầu trời sao...”

...

Vũ Tiểu Kiều cầm túi, hẹn gặp An Tử Dụ ở tiệm trà sữa.

Cô gọi một cốc trà sữa nguyên vị, yên tĩnh chờ đợi An Tử Dụ.

Đợi hồi lâu, An Tử Dụ mới thở hổn hển chạy tới: “Trên đường tắc xe, xin lỗi cậu.”

“Mau ngồi xuống, nghỉ một chút đi.” Vũ Tiểu Kiều cười, kéo An Tử Dụ ngồi xuống.

“Cậu thật sự... Anh ta cho cậu mượn tiền thật hả?” An Tử Dụ nhìn Vũ Tiểu Kiều bằng ánh mắt tỏa sáng.

Vũ Tiểu Kiều cong môi cười: “Anh ấy rất thống khoái.”

“Quả nhiên vẫn là cậu Tịch nhà cậu làm việc rộng lượng.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!