Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Đường Khải Hiên nhìn An Tử Dụ bằng ánh mắt đen tối.

“Đúng! Không sai! Ba mươi tỷ.”

“Đường Khải Hiên, đầu óc anh có vấn đề à? Là anh ngủ với tôi trước!” An Tử Dụ lớn tiếng kêu lên.

Đường Khải Hiên nhẹ nhàng cong khóe môi: “Xem ra cô đã chịu thừa nhận rồi.”

An Tử Dụ phiền loạn gật đầu, trong lòng thấy rất bất đắc dĩ.

“Anh chắc chắn là không gạt tôi chứ? Không phải anh đang nói đùa với tôi chứ?” Hiện giờ An Tử Dụ muốn nổi điên lắm rồi.

Đường Khải Hiên gật đầu chậm rì rì: “Cô cho tôi ba mươi tỷ, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”

“Đường Khải Hiên, anh đường đường là tổng giám đốc của giải trí nhà họ Đường, chẳng lẽ anh còn không có nổi ba mươi tỷ kia sao?” Bây giờ An Tử Dụ chỉ hận không thể gõ vỡ đầu Đường Khải Hiên thôi.

“Đương nhiên là tôi không thiếu ba mươi tỷ kia, nhưng tôi biết là cô sẽ không có.”

Đường Khải Hiên nhìn chằm chằm lên người An Tử Dụ mà đánh giá một chút.

An Tử Dụ vội bảo vệ bản thân.

Ánh mắt Đường Khải Hiên trở nên tối tăm, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh nhạt và hứng thú.

Tuy rằng ban đầu anh ta khá chán ghét người phụ nữ này, nhưng không thể không thừa nhận là dáng người của người phụ nữ này khá đẹp, hương vị cũng rất tốt.

Khiến Đường Khải Hiên chỉ nhìn An Tử Dụ vài lần, bây giờ lại nổi lên phản ứng.

Đường Khải Hiên lười biếng khoanh tay trước ngực, giọng nói mang theo một tia khàn khàn.

“Hoặc là tôi cho cô ba mươi tỷ, cô làm người phụ nữ của tôi, hoặc là cô trả cho tôi ba mươi tỷ, việc này sẽ chấm dứt.” Đường Khải Hiên nói với công phu hút máu.

An Tử Dụ tức giận đến nỗi trên trán nổi gân xanh: “Anh nói chắc chắn không? Anh thề đi, tôi trả anh ba mươi tỷ, từ nay trở đi chúng ta không còn liên quan nữa!”

Đôi mắt Đường Khải Hiên trở nên tối tăm không còn chút ánh sáng nào.

Không ngờ người phụ nữ này thà cho anh ta ba mươi tỷ, cũng không muốn làm người phụ nữ của anh ta.

Đúng là có cốt khí!

“Nếu cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi, thì đành như vậy thôi.” Đường Khải Hiên nói.

An Tử Dụ gần như không thể nhịn được nữa.

Rốt cuộc là người đàn ông này muốn như thế nào? Đầu óc có vấn đề à?

Làm chuyện này rồi, còn muốn phụ nữ phải chịu trách nhiệm hoặc là phải đưa cho anh ta ba mươi tỷ.

Anh ta nghĩ ba mươi tỷ chỉ là một con số có thể nói ra một cách tùy tiện sao?

Nhưng hiện tại An Tử Dụ lại không có tư cách nói điều kiện với Đường Khải Hiên.

An Tử Dụ đã nhìn ra sự cố chấp trong ánh mắt của Đường Khải Hiên, nếu cô mà không đáp ứng với Đường Khải Hiên, anh ta sẽ nghĩ mọi cách đối phó với cô.

An Tử Dụ là phụ nữ có chồng, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, cả đời này của cô sẽ bị huỷ hoại.

Hiện giờ sự trong sạch của An Tử Dụ đã bị Đường Khải Hiên huỷ hoại, giờ cô đã làm người trong lòng thất vọng lắm nhỉ? 

Trong lòng An Tử Dụ, chỉ có một mình người kia, không yêu bất kỳ một ai khác.

Nhưng hiện giờ cô có còn cách nào nữa đâu?

“Tôi sẽ nghĩ cách trả đủ tiền cho anh.” An Tử Dụ nói.

“Trong vòng ba ngày.”

Đường Khải Hiên nói, hoàn toàn làm ngọn lửa áp lực trong lòng An Tử Dụ bộc phát ra.

“Trong vòng ba ngày thì gấp quá, tôi hoàn toàn không góp được nhiều tiền như vậy được! Anh đừng ép tôi có được không? Rốt cuộc là tôi đã làm gì đắc tội với anh? Khiến anh phải đối xử với tôi lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy!”

“An Tử Dụ, là cô tự lừa mình dối người, không dám đối mặt với hiện thực.” Đường Khải Hiên cũng bực rồi.

Bởi vì anh ta không cảm thấy tất cả những việc mình làm là để trả thù An Tử Dụ.

Tuy rằng anh ta cũng muốn làm An Tử Dụ khó chịu, nhưng còn chưa đến mức muốn trả thù.

“Người phụ nữ bên ngoài của hắn ta đã mang thai rồi, sao cô phải hèn mọn như vậy? Cứ một hai phải ở bên cạnh hắn ta sao?” Đường Khải Hiên lớn tiếng nói.

An Tử Dụ bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ buồn cười: “Sao anh quan tâm chuyện của tôi thế? Anh có ý tứ gì? Thích tôi rồi à?”

Lần này đến lượt Đường Khải Hiên thấy buồn cười.

“Thích cô á? Cô tự tin quá rồi đấy!”

“Hiện giờ Thẩm Tinh Châu là chồng của tôi, lúc trước tôi kết hôn với anh ấy, thì tôi có cắn nát răng cũng sẽ cố nuốt vào bụng.”

An Tử Dụ không muốn ly hôn.

Tuy rằng hôn nhân của cô không hạnh phúc, nhưng cũng bình an hơn nhiều so với việc về đến nhà, nghe mẹ kế ồn ào nhốn nháo không chịu được!

Dù sao cũng phải lấy chồng, dù sao cô cũng chẳng có bất cứ tương lai gì với người trong lòng, vậy thì gả cho ai mà chẳng thế?

Bây giờ An Tử Dụ càng không có hy vọng gì nữa, cô đã mất đi trong sạch, thậm chí tuyệt vọng thì lại càng không muốn ly hôn với Thẩm Tinh Châu.

“Cô yêu chồng cô vậy à?” Đường Khải Hiên híp mắt.

Anh ta buồn cười mà ha ha hai tiếng.

“Hắn ta yêu cô sao? Ngay cả một ánh mắt hắn ta cũng không muốn bố thí cho cô, ở trước mặt cô cũng dám thân thiết với người phụ nữ khác. Chỉ sợ ở trong mắt hắn ta, cô còn hèn mọn không bằng rác rưởi.”

Đường Khải Hiên nói như muốn xé nát tâm can của An Tử Dụ ra.

Không phải vì anh ta nói Thẩm Tinh Châu không yêu An Tử Dụ, mà là nói cô giống rác rưởi, chọc trúng chỗ đau trong lòng An Tử Dụ.

Cô vẫn luôn sống giống như rác rưởi suốt bao nhiêu năm như vậy, không được bất luận kẻ nào coi trọng, tồn tại như một người dư thừa.

Ngay cả người trong nhà cũng coi cô như rác rưởi, chỉ muốn lập tức đuổi ra khỏi nhà gả đi ra ngoài.

Đột nhiên An Tử Dụ cảm thấy có chút mệt mỏi, không biết rốt cuộc bản thân mình kiên trì lâu như vậy là vì cái gì?

Đường Khải Hiên nhìn thấy ánh mắt tổn thương của An Tử Dụ, bắt đầu hối hận nói không nên lời.

“Thôi, cứ giải quyết cho xong vấn đề giữa chúng ta đi.”

An Tử Dụ cố nén khóe mắt chua xót, ngơ ngẩn nhìn Đường Khải Hiên.

Đường Khải Hiên chạm đến ánh mắt rơm rớm nước mắt của cô, đáy lòng cảm thấy phức tạp.

An Tử Dụ lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, đưa tới trước mặt Đường Khải Hiên.

“Toàn bộ gia sản trên người tôi cũng chỉ có như vậy thôi. Tạm thời đưa anh trước, cho tôi tạm hoãn mấy ngày.”

An Tử Dụ mím môi, không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Khải Hiên.

Đường Khải Hiên im lặng nhìn qua, giọng nói có chút trầm thấp.

“Cô thật sự hi vọng mọi chuyện chưa từng xảy ra như vậy sao?”

An Tử Dụ gật đầu kiên định.

Đường Khải Hiên thấy cô kiên trì như vậy, trong lòng cũng không còn quá khó chịu nữa.

Nhưng anh ta đường đường là tổng giám đốc của công ty giải trí nhà họ Đường, lại ngủ với một người phụ nữ rồi đòi tiền người ta, ít nhiều cũng có chút làm xấu thân phận.

An Tử Dụ thật sự cho rằng anh ta cần tiền sao?

Cô nghĩ anh ta là cái gì?

Cái người phụ nữ tự cho là thông minh này!

Đường Khải Hiên đẩy thẻ ngân hàng trước mặt, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo một làn sóng cuộn trào.

Anh ta tới gần An Tử Dụ, giọng nói lạnh lẽo như gió thu.

“Tôi đổi ý rồi, nếu cô lại ngủ với tôi một lần, tôi sẽ không cần ba mươi tỷ kia nữa.”

Đường Khải Hiên không muốn bị An Tử Dụ vũ nhục.

Dù sao hai người cũng đã ngủ với nhau rồi, không sợ ngủ thêm một lần nữa.

Huống hồ...

Tầm mắt Đường Khải Hiên dừng ở đôi môi mềm như bông của An Tử Dụ, hương vị của cô ăn ngon như bánh dày gạo nếp, mềm mại, non nớt...

Xúc cảm trên người cô cũng cực kỳ tốt, bóng loáng non mềm, làm người ta yêu thích không muốn buông tay...

Đường Khải Hiên nghĩ đến đây, hô hấp trở nên dồn dập hơn.

An Tử Dụ sợ tới mức vội vàng lùi ra phía sau một bước.

“Anh, anh... Anh nói cái gì cơ?” An Tử Dụ trợn to mắt, không dám tin tưởng nhìn Đường Khải Hiên.

“Hương vị trên người của cô thật sự rất tốt, vừa mềm vừa ấm áp. Ngủ một lần trả được ba tỷ, cô cũng không thiệt thòi.” Đường Khải Hiên nói mà không kiêng nể gì.

Đường Khải Hiên cũng không biết hiện giờ mình bị làm sao, nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt An Tử Dụ, anh ta lại càng muốn tiến thêm một bước.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!