Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Một bàn tay to đoạt lấy bình rượu trong tay An Tử Dụ, người đó không ai khác chính là Đường Khải Hiên!

Vũ Tiểu Kiều nhìn trên quầy bar truyền đến tiếng ly rượu va chạm, nhìn Đường Khải Hiên và An Tử Dụ cùng nhau uống một ly mà không khỏi đỡ trán.

"Anh Đường, là anh gọi tôi tới ngăn cản Tử Dụ uống rượu, sao giờ anh còn cùng cô ấy uống tiếp chứ?"

Vũ Tiểu Kiều vẫn không cách nào hình dung sự nho nhã lễ độ, mang theo một cặp kính vàng nhảy ra uống rượu giải sầu với An Tử Dụ được.

Mà bây giờ Đường Khải Hiên đã là thân phận tổng giám đốc giải trí Đường thị, đứng đầu giới giải trí quốc gia.

Là một trong bốn cậu chủ Kinh Hoa, thân phận vừa hiển hách lại tôn quý.

Đường Khải Hiên tao nhã nắm ly rượu trong tay: "Luôn phải có một người duy trì tỉnh táo mới có thể bảo vệ cho cô ấy. ”

Đường Khải Hiên nói xong ngửa đầu uống cạn ly rượu, tư thế vừa nho nhã vừa phóng khoáng. 

Cũng không biết An Tử Dụ rốt cuộc nghe ra lời Đường Khải Hiên nói hay không mà cô ấy lại cầm ly rượu cụng với ly của Đường Khải Hiên một chút, cao giọng nói.

"Nói hay! Tôi ủng hộ anh!”

Vũ Tiểu Kiều không nói gì, vội vàng túm lấy An Tử Dụ: "An An, cô uống ít một chút đi! ”

An Tử Dụ lắc lư từ trên ghế bar đứng lên, bưng ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.

"Hôm nay hiếm khi cao hứng, hãy để tôi uống nhiều chút đi! Cô cũng mau uống đi! "An Tử Dụ nói rồi rót cho Vũ Tiểu Kiều một ly rượu.

Vũ Tiểu Kiều bây giờ làm sao có tâm tình uống rượu, An Tử Dụ đã say rồi, vẫn là nghĩ biện pháp để cô ấy tỉnh táo một chút thì tốt hơn.

"Trước tiên cô uống chút nước đi, uống nhiều rượu như vậy thân thể làm sao chịu được?" Vũ Tiểu Kiều rót một ly nước đưa tới nhưng bị An Tử Dụ đẩy ra.

"Tôi không uống nước, hôm nay tôi chỉ uống rượu."

Vũ Tiểu Kiều nhìn An Tử Dụ cầm rượu làm nước uống, vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng.

Tuy rằng cô không biết An Tử Dụ vì cái gì nhưng cũng đại khái đoán được chuyện này nhất định có quan hệ với Thẩm Tinh Châu.

"Có phải hai người lại cãi nhau không?" Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt An Tử Dụ trong nháy mắt hoảng hốt, lập tức cười lên: "Cái gì gọi là cãi nhau? Chúng tôi không bao giờ cãi nhau! Chúng tôi đang ở trong một mối quan hệ tốt đẹp đó.”

An Tử Dụ lại rót thêm một ly rượu nhưng bị Vũ Tiểu Kiều đoạt lấy.

"Nghe lời tôi, đừng uống nữa, tôi đưa cô về được không?"

An Tử Dụ đẩy Vũ Tiểu Kiều ra, cầm bình rượu lung lay rót một ly, nhìn Đường Khải Hiên bên cạnh lại tiếp tục nói:

"Tuy rằng tôi không thích anh, thậm chí có thể nói tôi chán ghét anh, nhưng hôm nay anh cùng tôi uống rượu, tôi sẽ kính anh một ly."

Đường Khải Hiên tao nhã bưng ly rượu lên, ly thủy tinh trong suốt khúc xạ ánh đèn mê hoặc trong quán bar, rơi vào đôi mắt đen nhánh của anh ta tựa như có một tia lưu quang xẹt qua.

An Tử Dụ hô hấp bất chợt nhanh hơn.

Cô vẫn luôn thừa nhận Đường Khải Hiên trông rất đẹp trai, biểu cảm như vậy trước mắt khiến người ta si mê.

Giống như một vị hoàng tử rụt rè tao nhã giờ phút này đang sống động đứng trước mặt cô ấy.

An Tử Dụ nhấc cao chén trong tay, không chút che giấu ánh mắt si mê của mình, gần như thốt lên hỏi anh ta:

"Anh có phải là hoàng tử không ?"

Đường Khải Hiên hơi sửng sốt, nghiêng mắt nhìn về phía An Tử Dụ.

Đôi mắt say sưa của cô ấy phản chiếu ánh đèn rực rỡ giống như mặt hồ ám dạ rơi đầy sao, ánh sáng lấp lánh khiến người ta không khỏi chìm đắm trong đó, không cách nào tự rút ra được.

Trong lòng Đường Khải Hiên giống như bị thứ gì đó hun nóng lên một chút.

Một giây sau tay An Tử Dụ lại vươn tới, nhẹ nhàng sờ sờ trên người anh ta

Đường Khải Hiên rõ ràng cảm giác được tay An Tử Dụ rất mềm, giống như một cái móng vuốt của vật nhỏ mà anh ta từng nuôi, vừa trắng vừa nhỏ lại vừa đàn hồi.

Cổ họng của anh gầm nhẹ một chút, vội vàng ngửa đầu lên uống ly rượu làm ẩm cổ họng đang dần trở nên khô khốc.

“Tôi đã từng nuôi một con vật, đặt tên là Hoàng tử.”

“......”

An Tử Dụ bật cười một tiếng.

Đường Khải Hiên nhìn thấy cô cười đến mắt híp mày cong, có một loại cảm xúc khác thường lan tràn trong lòng anh ta.

“Trùng hợp như vậy, khi còn bé tôi cũng từng nuôi một con, tôi hay gọi nó là công chúa, tuy nhiên sau này nó lại cùng con chó đen của nhà hàng xóm chạy trốn, hại tôi đau lòng thật lâu.”

Mi tâm Đường Khải Hiên hơi thu lại rồi lập tức chậm rãi buông ra, khóe môi mơ hồ gợi lên một nụ cười nhạt, đẹp trai khiến người ta mê mẩn.

"Nếu như em thích thì tôi có thể đưa cho em một con."

An Tử Dụ lắc đầu, ánh mắt vẫn cong thành hình vầng trăng xinh đẹp: "Không được! Không có tâm trạng để nuôi dưỡng! Bây giờ tôi thậm chí không bận tâm tới việc chăm sóc bản thân mình, làm sao có thể chăm sóc vật nuôi.”

An Tử Dụ nói rồi nhấp một ngụm rượu.

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy bọn họ tương tác coi như cũng hài hòa, trong lòng dần thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước Đường Khải Hiên cùng An Tử Dụ gặp mặt giống như kẻ thù lâu năm vậy, đối phương không nháo loạn thì trong lòng không vui vẻ, thề không bỏ qua.

Bây giờ hai người bọn họ có thể bình thản ngồi xuống uống rượu, thật sự là rất tốt.

Chỉ là Đường Khải Hiên...

Ánh mắt anh ta nhìn An Tử Dụ, vì sao có chút kỳ quái?

Lúc trước Đường Khải Hiên đối với An Tử Dụ luôn tràn đầy chán ghét.

Hôm nay Đường Khải Hiên là chuyển tính tình hay có chút gì không thích hợp nhỉ? 

Vũ Tiểu Kiều bất đắc dĩ, phỏng chừng là hai người bọn họ hôm nay đều sẽ uống nhiều đi.

Nếu An Tử Dụ muốn say một trận thì cứ tùy tiện đưa cô ấy đi.

Vũ Tiểu Kiều không ngăn cản An Tử Dụ nữa, yên lặng ngồi ở một bên chuẩn bị chờ An Tử Dụ uống vui vẻ xong rồi đưa cô ấy trở về.

Đường Khải Hiên rót cho An Tử Dụ một ly rượu, thanh âm nhẹ nhàng.

"Con đường mình lựa chọn là muốn tiếp tục đi xuống, hay là lạc đường biết trở về? Sự lựa chọn là trong tay của em. ”

Bả vai An Tử Dụ run lên, lập tức một ly rượu lại được chảy xuống bụng.

Uống xong ly rượu này, An Tử Dụ bỗng nhiên túm Lấy Đường Khải Hiên ngồi bên cạnh, bộ dáng tốt đẹp như những người anh em, cô ấy ôm lấy bả vai Đường Khải Hiên.

“Đường Đường, tôi nói cho anh biết!”

"Tôi không thương tâm, tôi cũng không tức giận, một chút khổ sở cũng không! Tôi thực sự không quan tâm! Thật sự, thật sự..."

Đường Đường?

Cái quái gì thế?

Đường Khải Hiên khiếp sợ nhìn An Tử Dụ, có chút hóa đá.

Người phụ nữ này đang gọi anh ta à?

Vũ Tiểu Kiều lúng túng vỗ vỗ bả vai An Tử Dụ: "Cái kia, cô cũng uống nhiều rồi.”

An Tử Dụ ngơ ngác nhìn Vũ Tiểu Kiều: "Tôi không uống nhiều, bây giờ tôi rất tỉnh táo, thật sự không uống nhiều.”

"Đường Đường, tôi nói cho anh biết..." An Tử Dụ khẽ nấc cụt một cái: "Những thứ anh làm kỳ thật khiến tôi rất tức giận, anh không cần phải nói cho tôi biết những chuyện này, những chuyện của anh ta tôi đều biết cả rồi.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!