Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Bà cụ Tịch yêu cầu người giúp việc và tài xế đến đón bác sĩ Tiền.

Dương Tuyết Như còn tưởng rằng thân thể của bà cụ Tịch không thoải mái, vội vàng mặc quần áo đi ra.

"Mẹ ơi! Bà cảm thấy không khỏe? Bà thấy không thoải mái ở đâu thế?” Dương Tuyết Như nhìn thoáng qua Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh bà cụ Tịch.

Bà cụ Tịch lại tươi cười nhìn Vũ Tiểu Kiều: "Một lúc sau bác sĩ Tiền tới thì sẽ biết thôi.”

Vũ Tiểu Kiều cũng không biết vì sao bà cụ Tịch lại đưa ánh mắt nhìn mình, bỗng nhiên bà trở nên vui mừng như vậy thật giống như có chuyện tốt tới nhà.

Vũ Phi Phi đứng cách đó không xa, sắc mặt nhanh chóng thay đổi, gấp đến độ cả lòng bàn tay ẩm ướt.

Nếu để cho bác sĩ kiểm tra Vũ Tiểu Kiều, biết được sự thật của vấn đề thì cô ta thực sự chỉ có một con đường chết!

Vũ Phi Phi không ngừng nháy mắt với Dương Tuyết Như, Dương Tuyết Như rốt cục cũng hiểu ý, bà ta nói mình muốn về phòng thay quần áo rồi cùng Vũ Phi Phi trao đổi ánh mắt một chút.

Vũ Phi Phi thừa dịp không ai phát hiện liền lén lút đi đến phòng của Dương Tuyết Như.

Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, Vũ Phi Phi lo lắng nắm lấy tay Dương Tuyết Như.

"Bà Như, bà phải cứu tôi! Nhất định phải cứu tôi!”

"Chuyện này là sao vậy?" Dương Tuyết Như không kiên nhẫn rút tay về.

Vũ Phi Phi mở miệng, nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Dương Tuyết Như không nhanh không chậm ngồi trên sô pha, bưng chén trà lên chậm rãi uống một ngụm.

Bà ta càng không nhanh không chậm như vậy thì Vũ Phi Phi càng sốt ruột.

Vũ Phi Phi không chịu nói thật, Dương Tuyết Như cũng không sốt ruột hỏi thêm.

Dương Tuyết Như biết Vũ Phi Phi chung quy cũng sẽ phải thú thực, bởi vì cô ta hiện tại cầu xin bà ta.

Rốt cục Vũ Phi Phi cũng  không dám kéo dài nữa, nhào xuống trước mặt Dương Tuyết Như.

"Bà Tuyết Như, kỳ thật người mang thai không phải tôi mà là Vũ Tiểu Kiều!"

"Cô đang nói cái gì vậy?" Tay Dương Tuyết Như run lên, nước trà trong chén trà thiếu chút nữa văng ra.

Hốc mắt Vũ Phi Từ từ đỏ lên, nghẹn ngào nhẹ giọng nói: "Lần trước ở bệnh viện Đức An, tôi thấy Vũ Tiểu Kiều đi kiểm tra máu, cô ấy đi kiểm tra xem mình có mang thai hay không.”

"Lúc ấy vừa lúc tôi cùng mẹ đến bệnh viện làm xét nghiệm máu, liền...vào xét nghiệm chung phòng với chị ta..."

"Về sau tôi thay đổi danh sách xét nghiệm mang thai của Vũ Tiểu Kiều, đổi thành tên của mình."

Vũ Phi Phi cúi đầu thật sâu: "Người mang thai không phải tôi mà là Vũ Tiểu Kiều, tôi và cậu Tịch cũng chưa từng có quan hệ gì, làm sao tôi có thể mang thai chứ?”

"Hiện tại bà cụ sai người mời bác sĩ Tiền tới kiểm tra cơ thể Vũ Tiểu Kiều thì sự tình bại sẽ lộ ra. Người có thể cứu tôi bây giờ chỉ có thể là bà thôi!”

"Bà cụ Tịch biết thì biết thôi, bà cụ Tịch muốn ôm cháu đích tôn như vậy, vừa lúc cô cùng Vũ Tiểu Kiều đều mang thai, không phải rất tốt sao?" Dương Tuyết Như vẫn kiêu căng lên như trước, thái độ không nhanh không vội chút nào. 

"Bà Như, bà cũng đã nhìn ra bà cụ Tịch căn bản không thích tôi chút nào! Nếu biết Vũ Tiểu Kiều đang mang thai, tôi sẽ không có giá trị gì ở căn nhà này nữa đâu!”

"Hiện tại chuyện tôi mang thai xem như là đã náo loạn tới mức cả thành phố đều biết, đối với nhà họ Tịch tạo thành ảnh hưởng rất lớn, cậu Tịch cũng không thể ép tôi nhanh chóng sinh đứa bé."

"Nếu cậu Tịch biết Vũ Tiểu Kiều cũng mang thai thì nhất định sẽ ép tôi nhanh chóng sinh đứa bé."

"Trong trường hợp đó tôi lại không mang thai, đến lúc ấy chắc chắn họ cũng sẽ biết. Nếu sự thật được tiết lộ thì tôi sẽ không sống nổi mất.”

Dương Tuyết Như rốt cục chậm rãi nâng lên đôi mắt cao quý, nhìn về phía Vũ Phi Nhào ngã xuống trước mặt mình, chậm rãi nói:

"Cô muốn tôi giúp cô như thế nào? Làm sao tôi có thể giúp cô đây? Người nói dối là cô, người mưu đồ toàn bộ chuyện này cũng là chính cô, tôi cũng không giúp cô ra tay chút nào.”

"Bà Tuyết Như, bà không thể nói như vậy. Chuyện mang thai của tôi loạn tới mức cả thành phố đều biết cũng là ý tưởng của bà! Cậu Tịch và bà cụ Tịch bây giờ đều hận tôi, nếu không phải vì trong bụng tôi có một đứa con, bọn họ không biết sẽ đối xử với tôi như thế nào nữa.”

"Nếu lúc này Vũ Tiểu Kiều mang thai thì địa vị của tôi ở trong mắt bọn họ càng không có giá trị gì, tôi sẽ bị vứt bỏ như một thứ rác rưởi mà thôi..."

Dương Tuyết Như nhếch khóe môi, nhẹ nhàng cười khẽ che lại một chút tính toán trong đáy mắt, giọng nói gần như bi thương nói: 

"Quả thật cô cũng đáng thương, hiện tại tình cảnh có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, lùi không được mà tiến cũng không được."

"Đúng vậy, nếu bà không hỗ trợ tôi thì tôi thật sự chỉ có một con đường chết."

"Điều này đúng là làm cho phải tôi suy nghĩ một chút, rốt cuộc làm thế nào mới có thể giúp cô?" Dương Tuyết Như nhẹ nhàng vuốt ve trán, bộ dáng ra vẻ rất suy tư.

"Thưa bà, tôi hứa tôi chắc chắn sẽ nghe theo lời của bà! Nếu bà bảo tôi làm bất cứ điều gì thì tôi sẽ làm điều đó. Tôi sẽ không bao giờ phản bội bà!”

Sự đảm bảo của Vũ Phi Phi khiến Dương Tuyết Như rất hài lòng.

Tuy nhiên Vũ Phi Phi ở trong mắt bà ta cũng không có bao nhiêu giá trị lợi dụng, chỉ là thời điểm thích hợp làm con tốt cho bà ta điều khiển mà thôi.

Dương Tuyết Như chậm rãi đứng lên đi ra khỏi phòng.

Cô đứng trên cầu thang nhìn về phía phòng khách, Vũ Tiểu Kiều đang ngồi bên cạnh bà cụ Tịch.

Cô đoan trang mà ôn hòa, xinh đẹp lại không phóng túng, lúc không nói chuyện thì con người lại yên tĩnh nhu hòa giống như một ngọn gió xuân vậy. 

Một cô gái như vậy luôn luôn làm cho người ta nảy sinh lòng ham muốn bảo vệ cô.

Cô xinh đẹp giống như một bức tranh sơn dầu yên tĩnh, không thể xưng là tuyệt sắc giai nhân nhưng cảm giác khí chất cô mang lại luôn làm cho người ta rất thoải mái.

Nhưng một cô gái trẻ tuổi như vậy lại có thể uy hiếp địa vị trong nhà của Dương Tuyết Như.

Hiện tại địa vị của Vũ Tiểu Kiều đã dần dần song song với bà ta, nếu Vũ Tiểu Kiều lại mang thai đứa bé thì địa vị của Dương Tuyết Như rốt cuộc còn có bao nhiêu trọng lượng nữa chứ?

Bà ta bước xuống cầu thang từng bước một.

Cửa nhà lớn bị đẩy ra một cách vội vàng, bác sĩ Tiền đi vào trong phòng khách dưới sự dẫn đường của người giúp việc.

Bà cụ Tịch vội vàng mỉm cười với bác sĩ Tiền:

"Mau tới đây, xem cho cháu dâu nhà tôi một chút."

Bác sĩ Tiền cung kính gật đầu với bà cụ Tịch, đang muốn giúp Vũ Tiểu Kiều kiểm tra thì Dương Tuyết Như bỗng nhiên kinh hô một tiếng.

Mọi người hốt hoảng nhìn về phía Dương Tuyết Như...

Chỉ thấy hai chân Dương Tuyết Như giẫm lên không trung, cả người mất thăng bằng rồi trực tiếp ngã xuống đất.

"A..."

Vũ Phi Phi kinh hãi kêu một tiếng, vội vàng chạy xuống cầu thang: "Bà Như, bà Như, bà không sao chứ?”

"Ôi, chân tôi... Chân tôi đau quá..."

Dương Tuyết Như đau đến nhíu chặt đôi lông mày.

Bà cụ Tịch cũng vội vàng đứng lên, Vũ Tiểu Kiều đỡ bà cụ Tịch đi tới xem xét tình hình của Dương Tuyết Như.

“Đang yên đang lành sao lại ngã xuống vậy?” Bà cụ Tịch chậm rãi nói.

"Con bỗng thấy có chút choáng váng, trước mắt tối đen rồi ngã nhào xuống. Ôi ôi ôi, con đau quá..."

"Bác sĩ Tiền, mau tới đây xem cho Tuyết Như một chút." Bà cụ Tịch ra lệnh cho bác sĩ Tiền đứng ở phía sau.

Bác sĩ Tiền vội vàng tiến lên đưa tay giật giật mắt cá chân Dương Tuyết Như, rõ ràng nhìn qua không có việc gì nhưng bà ta vẫn kêu to đến lạ.

"Thật đau... Đừng chạm vào, đừng chạm vào!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!