Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Hiện tại trên mạng liên quan tới Vũ Phi Phi mang thai tin đồn, toàn bộ đã bị phong tỏa.

Những cái kia đưa tin chuyện này phóng viên cùng toà báo nhóm, cũng bị thế lực lớn trấn áp, không ai dám đưa tin chuyện này nữa.

Trong hai ngày, chuyện này liền từ trên mạng mai danh ẩn tích.

Tịch Thần Hạn tự mình mở phóng viên buổi trình diễn thời trang.

Tại buổi trình diễn thời trang bên trên, anh phủ nhận Vũ Phi Phi mang thai sự tình, cũng phủ nhận cùng Vũ Tiểu Kiều ly hôn sự tình, cũng cho thấy cùng Vũ Tiểu Kiều hôn nhân hết thảy rất tốt.

Mà Vũ Tiểu Kiều rời đi Ngự Hải Long Loan, chỉ là dọn đi đến nhà họ Tịch mà thôi.

Chuyện này dần dần bị đè ép xuống.

Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy trên mạng tin tức dần dần giảm bớt, hết thảy dần dần trở về bình thường, cũng vì Tịch Thần Hạn thở dài một hơi.

Vũ Kiến Trung gọi điện thoại tới.

"Tiểu Kiều, lúc này, về nhà ở đi! Không nên ở bên ngoài, không thì Cậu Tịch thanh danh càng thêm không tốt."

Vũ Tiểu Kiều không nói chuyện, an tĩnh nghe Vũ Kiến Trung nói.

"Tiểu Kiều, bố biết con hận Phi Phi, hận cái nhà này, cũng hận bố."

"Nhưng nơi này chung quy vẫn là nhà của con, bố chung quy vẫn là bố của con."

"Về nhà ở đi, không nên ở bên ngoài."

"Phi Phi sự tình, bố xin lỗi con. Con chịu tủi thân, bố cũng biết, bố nhất định sẽ đền bù cho con thật tốt có được hay không?"

Vũ Tiểu Kiều vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Vũ Kiến Trung như thế thành khẩn hướng mình xin lỗi.

Trong bụng cô hiện ra một tia xúc động.

"Bố, con đã biết, con đã nghĩ kỹ rồi con muốn yên tĩnh một chút."

"Con cúp trước."

Vừa mới cúp điện thoại của Vũ Kiến Trung, Cao Thúy Cầm liền gọi tới.

"Tiểu Kiều, về nhà ở đi! Mẹ rất lo cho con..." Cao Thúy Cầm thanh âm có chút nghẹn ngào.

"Mấy ngày nay mẹ suy nghĩ rất nhiều, là mẹ có lỗi với con, mẹ có lỗi... Không nên tức giận mẹ, về nhà ở đi con….."

"Mẹ lúc ấy nói những lời kia, cũng là mong muốn chị em các con có thể hảo hảo ở chung."

"Mặc kệ đời trước ân oán cái gì, hai người các con chung quy vẫn là chị em, cả một đời còn phải ở chung, mẹ không hi vọng các con kết thù..."

"Còn có anh trai của con, hiện tại cũng rất lo lắng cho con, một mực tìm con trở về."

Đầu điện thoại bên kia truyền đến Vũ Thanh Tùng "la lối" thanh âm.

Vũ Tiểu Kiều mặc dù nghe không hiểu anh trai đang nói cái gì, nhưng cũng biết anh trai là đang kêu cô về nhà.

Vũ Tiểu Kiều hốc mắt dần dần đỏ lên, tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên.

"Mẹ, con hiện tại không thể trở về... Thần Hạn công bố ra ngoài, con là trở về nhà họ Tịch, hiện tại con chỗ nào cũng không thể đi."

Cô mặc dù có chút ghi hận Tịch Thần Hạn, nhưng ở thời điểm này, cũng không hi vọng đối với anh bỏ đá xuống giếng.

Đây là cô hiện tại duy nhất có thể vì anh làm.

Khách sạn nhà họ An rất an toàn.

Không có bất kỳ cái gì phóng viên có thể tìm đến nơi này. Bên trong, cũng không có người quấy rầy cô, phảng phất giống như một chốn cực lạc, để cho cô cảm thấy trước nay chưa từng có yên tĩnh.

Cô có chút thích nơi này.

Kéo lên màn cửa, đóng lại tất cả đèn, chính là một cái không có bất kỳ người nào quấy rầy thế giới.

Cô có thể an tĩnh chìm vào giấc ngủ, cũng có thể toàn bộ quên đi tất cả phiền não.

Thế nhưng là bà cụ Tịch đến, rốt cục để cô bình tĩnh xuất hiện một tia khe hở.

"Bà..."

Cô đứng tại cửa ra vào, nhìn đến đứng ở ngoài cửa đầu đầy tuyết trắng bà lão, tim có một chỗ sập lún xuống dưới.

"Bà sao lại tới đây?"

Bà cụ Tịch đau lòng nhìn cô, nắm lấy hai tay của cô.

"Gầy! Mấy ngày không thấy, con lại gầy.

"Bà..."

Cô nhìn Bà cụ Tịch hốc mắt đỏ lên, cũng đi theo hốc mắt phiếm hồng, âm thanh run rẩy.

"Đứa bé ngoan, đừng có lại tức giận, cùng Bà về nhà đi."

"Cháu..."

"Bà biết con bây giờ trong lòng không thoải mái, cũng rất tủi thân, có Bà ở đây, Bà che chở cho cháu."

"Bà đã sớm nghĩ tới tới tìm cháu, nhưng Bà biết cháu hiện tại tâm tình không tốt, cần một yên lặng một chút."

"Hiện tại Thần Hạn công bố ra ngoài, nói cháu trở về nhà họ Tịch bồi Bà. Cháu dù sao vẫn là vợ của Thần Hạn, chúng ta đều không hi vọng Thần Hạn bị tổn thương đúng hay không?"

Lời của Bà cụ Tịch nói làm cho Tiểu Kiều ở bên trong tâm đau đớn.

Cô đương nhiên không hi vọng Tịch Thần Hạn bị tổn thương, cô so với ai khác đều hi vọng anh có thể tốt nhất.

"Thế nhưng Bà, Vũ Phi Phi tại nhà, cháu không muốn trở về."

Cô không muốn trở về đối mặt với Vũ Phi Phi.

Kia là trong nội tâm cô một cây gai, nhổ cũng nhổ không được một cây gai.

"Cháu coi như vì Bà tận hiếu, là vì Thần Hạn một phần tình cảm làm ra một chút cống hiến."

"Bà sẽ nhớ kỹ cháu, sẽ không bạc đãi cháu."

"Bà hứa với cháu, sẽ đem Bà cổ phần, chuyển nhượng cho cháu."

"Bà! Cháu không muốn!"

Trước đó tại trong hôn lễ, Vũ Tiểu Kiều liền cự tuyệt, hiện tại càng không muốn.

Bà cụ Tịch dùng sức nắm chặt Vũ Tiểu Kiều tay, tiếp tục bảo đảm nói.

"Bà sẽ để cho cháu ở vị trí mợ chủ vững như thành đồng, không ai có thể uy hiếp đến cháu địa vị."

"Cho dù là Vũ Phi Phi cũng không thể."

Bà cụ Tịch thanh âm dần dần bi thương nói: "Kia dù sao cũng là nhà họ Tịch cốt nhục, Bà thật không đành lòng để cho cô ta phá đi."

"Cháu có hiểu Bà tâm không?"

Vũ Tiểu Kiều cứng ngắc nhẹ gật đầu: "Đều là tại bụng của cháu không lớn."

"Không thể nói như vậy, là Thần Hạn bị cô ta tính kế! Loại phụ nữ này, Bà sẽ không giữ lại cô ta, chờ cô ta sinh ra đứa bé, sẽ để cho cô ta đi xa, cũng không đươc trở về."

Vũ Tiểu Kiều cuối cùng vẫn là đi theo Bà cụ Tịch, trở về nhà họ Tịch.

Vũ Phi Phi nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều xuất hiện một khắc, đáy mắt lướt qua một tia âm tàn độc ác.

Cô ta còn cho là mình hiện tại ở tại nhà họ Tịch, chậm rãi sẽ đem nơi này chiếm cứ, thế nhưng là không nghĩ tới Vũ Tiểu Kiều lại trở về.

Nghĩ lại.

Trở về cũng tốt.

Vũ Phi Phi ánh mắt, nhìn chăm chú về phía Vũ Tiểu Kiều bằng phẳng bụng dưới.

"Mợ chủ trở về ở, các người cả đám đều cho tôi hảo hảo hầu hạ." Bà cụ Tịch trước mặt mọi người lên tiếng.

Tất cả người hầu đứng thành hai hàng, đối với Vũ Tiểu Kiều cung kính cúi đầu.

"Chào Mợ chủ."

Bà cụ Tịch liền là cố ý tại Dương Tuyết Như cùng Vũ Phi Phi trước mặt diễn một màn như thế.

Để cho các cô đều tinh tường biết, Vũ Tiểu Kiều hiện tại là nhà họ Tịch mợ chủ, tương lai người nắm quyền.

Mà Dương Tuyết Như, cuối cùng cũng phải thối vị nhượng chức.

Mà Vũ Phi Phi, tại nhà họ Tịch cuối cùng chẳng phải là cái gì!

Vũ Tiểu Kiều không nói chuyện.

Cô hiện tại có chút không thoải mái, cô liền ngửi thấy một hương vị rất là buồn nôn, buồn nôn muốn ói.

Cô dùng sức đè ép xuống, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp phương hướng.

Nguyên lai phòng bếp là đang hầm canh gà, kia mang theo mùi tanh, để cho cô thực sự chịu không được.

Vũ Tiểu Kiều bịt lại miệng mũi: "Bà, cháu không thoải mái, cháu đi toilet một lát."

Vũ Tiểu Kiều tranh thủ thời gian xông vào toilet, nôn khan một trận, lại là cái gì đều không có phun ra.

"Đây là thế nào?" Bà cụ Tịch lo lắng hỏi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!