Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Khi Tịch Thần Hạn nhận được cuộc gọi từ Vũ Tiểu Kiều, anh đã vô cùng sửng sốt.

“Em ... em nói cái gì?"

“Tôi đã nói, chúng ta hãy ly hôn đi!”

Nói xong cô cúp điện thoại, nức nở. Cung Cảnh Hào chậm rãi xuống xe, đứng ở bên cạnh Vũ Tiểu Kiều. Nhìn xuống cô ấy cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, anh lúc này không thể biết nên làm như thế nào. Cảnh sát nhận được tin báo có người cản trở giao thông. Vài chiếc xe cảnh sát đã đến và bao vây xe của Cung Cảnh Hào.

Cảnh sát đang chuẩn bị tiến lên thi hành pháp luật, nhìn thấy ánh mắt như kiếm của Cung Cảnh Hào, mấy tên cảnh sát sợ tới mức không dám tiến lên một bước. Họ biết đó là Cung Cảnh Hào. Kinh Hoa là một trong những con giáp khó chọc tức một gia đình giàu có. Cảnh sát không dám bước tới để thực thi pháp luật và giao thông lúc này đã bị tắc nghẽn. Những người lái xe bị chặn, họ đã buông lời chửi bới rất nhiều lời cay đắng, nhưng họ không dám bước tới khi thấy cảnh sát, vì vậy họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Họ không thể không tự hỏi, vì một phụ nữ, giao thông trên một số tuyến phố bị đình trệ. Người phụ nữ đó là ai?. Mối quan hệ với Thiếu gia Cung là gì?. Vũ Tiểu Kiều ngồi xổm trên mặt đất khóc một hồi lâu, khóc đến nỗi dần dần mất đi giọng nói.

Cung Cảnh Hào thấp giọng hỏi cô: "Cô khóc xong chưa?"

Vũ Tiểu Kiều nhẹ gật đầu.

“Để tôi đưa cô về nhà.”

Cung Cảnh Hào kéo Vũ Tiểu Kiều đang ngồi xổm trên mặt đất lên, nhưng chân đã tê rần, không nhúc nhích được nữa.

Không nói gì, Cung Cảnh Hào bế ngang Vũ Tiểu Kiều lên xe, sau đó lái xe rời đi. Cảnh sát lúc này chỉ biết đứng nhìn và dẹp loạn hai bên đường.

“Loại hành vi cản trở giao thông về bản chất là rất nghiêm trọng.”

“Cũng may là cậu chạy nhanh, nếu không bằng lái xe của cậu chắc chắn sẽ bị thu hồi tới tổng cục cảnh sát rồi!”

Cung Cảnh Hào phi nước đại chạy đã biến mất ở trong xe cộ đứng đợi tắc đường từ lâu. Cung Cảnh Hào đích thân đưa Vũ Tiểu Kiều về nhà. Cao Thúy Cầm kinh ngạc khi nhìn thấy Cung Cảnh Hào đưa con gái bà về. Sau khi Cung Cảnh Hào rời đi bà lo lắng hỏi Vũ Tiểu Kiều.

“Tại sao cậu ấy lại đưa con về về? Lúc trước scandal giữa hai người đang hoành hành ở trường, tại sao vẫn còn quan hệ với cậu ấy? Nếu cậu Thần của Kinh Hoa biết chuyện, nhất định sẽ tức giận, vợ chồng son lại gặp rắc rối rồi xảy ra mâu thuẫn cho xem. "

Vũ Tiểu Kiều trầm mặc không nói, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước. 

“Tiểu Kiều, hôm nay con bị sao vậy? Thật không bình thường? Con hãy nói cho  mẹ biết, con cãi nhau với cậu Thần của Kinh Hoa sao?"

Vũ Tiểu Kiều vẫn không nói.

“Cho dù có cãi nhau, con cũng không thể có quan hệ thân thiết với những người đàn ông khác, điều này sẽ khiến cuộc cãi vã giữa hai người càng thêm gay gắt.”

“Con về nhà ngay, về mà giải thích với Tịch Thần Hạn đi?”

Vũ Tiểu Kiều khàn giọng nói: “Con và anh ta ly hôn rồi.”

“Con nói cái gì?” Giọng Cao Thúy Cầm cất lên.

“Con nói con muốn ly hôn với anh ấy.”

Vũ Tiểu Kiều đứng dậy chuẩn bị lên lầu đi vào phòng nhưng lại bị Cao Thúy Cầm nắm lấy.

“Được rồi, tại sao bạn lại muốn ly hôn đột ngột? Chuyện gì đã xảy ra? con nói với mẹ!”

“Là bởi vì nữ nhân trong viện sao? Mục Vân Thơ đó? Ta đi tìm cô ấy nói cho rõ!”

“Mẹ! Không phải!” Vũ Tiểu Kiều ngăn không cho Cao Thúy Cầm đi ra ngoài.

“Tại sao vậy?”

Vũ Tiểu Kiều chậm rãi ngẩng đầu, kìm lòng cố gắng không để cho nước mắt rơi xuống.

“Vũ Phi Phi mang thai con của anh ấy.”

“Con đang nói cái gì vậy?” Cao Thúy Cầm hoàn toàn im lặng.

“Con nói Phi Phi ... Phi Phi đã mang thai đứa con của anh ấy?”

“Làm sao có thể? Cái này làm sao có thể...” Cao Thúy Cầm lẩm bẩm lắc đầu.

“Con cũng muốn biết chuyện này xảy ra như thế nào, nhưng chuyện là như vậy, ai cũng biết chỉ là họ giấu diếm con. Con chính là người cuối cùng biết chuyện này” Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười gượng. 

“Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, con sẽ không bao giờ để Vũ Phi Phi đi! Cho dù con ly hôn với Thần Hạn, con cũng không thể tha thứ việc chồng con lại đi ngủ với chính em của mình. Con không thể chấp nhận!" 

“Cô ấy luôn luôn mong muốn có được Tịch Thần Hạn và ở bên cạnh Tịch Thần Hạn.” Vũ Tiểu Kiều căm hận nói.

“Vũ Phi Phi dù sao cũng là em gái của con! Sao có thể nói lời như vậy?" Giọng nói của Cao Thúy Cầm cao giọng cất lên chói tai. 

“Tiểu Kiều, lúc đó mẹ đã nói rằng com không thích hợp với anh ta và con cứ cố chấp đi lấy anh ấy.”

“Con đã cướp chồng sắp cưới của em gái mình, bây giờ chính là quả báo của con. "

“Tại sao con vẫn luôn luôn ghét làm chị? Mẹ đã dạy dỗ con như thế nào? Chị em nên hòa thuận với nhau! Con là chị của nó thì càng phải chịu thiệt về mình nhiều hơn."

Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn mẹ, lúc này cô càng cảm thấy đau lòng hơn khi mẹ cô nói ra những điều này.

“Đôi khi con rất muốn hỏi mẹ rằng con có phải là con gái ruột của mẹ không? Mẹ không nên an ủi con vài câu khi chuyện này xảy ra mà thay vào đó là những câu nói như vậy làm con tan nát cõi lòng.”

“Ngược lại là Vũ Phi Phi. Mẹ còn quan tâm cô ấy hơn cả con!”

“Con không hề giành lấy vị hôn phu của Vũ Phi Phi, nhưng Vũ Phi Phi đã dùng mọi thủ đoạn để gài bẫy con."

“Ngay từ đầu, Tiểu Hạn không có ý định cùng Vũ Phi Phi đính hôn, chỉ dùng Vũ Phi Phi làm lá chắn.”

“Con cũng rất oan ức, con là người vô tội, tại sao không có ai hiểu được con?”

“Con không đáng bị mọi người mắng mỏ, hơn nữa không phải con còn bị ruồng bỏ từ khi mới sinh ra hay sao! Con có đáng bị đóng khung trong sự oán hận của mọi người không?"

“Con nhất định phải chịu đựng không nói lời nào mẹ mới vừa lòng!”

Vũ Tiểu Kiều đau lòng nhìn Cao Thúy Cầm:

“Mẹ là mẹ con, con vẫn luôn nghe lời mẹ, chưa kể Vũ Phi Phi, đã nhiều lần hãm hại con. Con lựa chọn phản kháng lại vì mẹ dạy con, con là chị, phải biết bảo ban em, không để em phạm phải những điều sai trái!”

“Con không thể chịu đựng được nữa, và con cũng không muốn chịu đựng nữa!”

“Tiểu Kiều, nghe lời mẹ, đừng làm chuyện ngu ngốc... Nếu cô ấy thật sự mang thai, đứa trẻ trong bụng cô ấy là vô tội. Con không thể làm chuyện ngu ngốc, rồi con sẽ hối hận.”

Cao Thúy Cầm nắm lấy Vũ Tiểu Kiều nhưng lại bị Vũ Tiểu Kiều đẩy ra.

Vũ Tiểu Kiều bước nhanh lên lầu, đóng cửa nhốt mình bên trong.

Tịch Thần Hạn vội vã lái xe đến. Cao Thúy Cầm lo lắng chào hỏi.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Cao Thúy Cầm lo lắng nhìn Tịch Thần Hạn.

“Tiểu Kiều đâu mẹ?”

“Con bé ở trên lầu.”

Tịch Thần Hạn bước nhanh lên lầu gõ cửa.

“Tiểu Kiều, mở cửa, là anh đây!”

“Tiểu Kiều, mở cửa ...”

Tịch Thần Hạn gõ cửa hồi lâu Vũ Tiểu Kiều mới chịu mở cửa. Cô nhìn người đàn ông điển trai trước mặt mình, cảm thấy người đàn ông này khoảng cách với cô rất xa, thật xa lạ.

“Tiểu Kiều……”

Tịch Thần Hạn khàn giọng gọi. Vũ Tiểu Kiều cố gắng hết sức để trấn an tinh thần, nhìn thấy thân hình vội vã và nét dịu dàng trong đôi mắt sâu thẳm của anh, lòng cô buồn không tả nổi.

“Anh tới đây tìm em làm gì?” Cô quay lại, không nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!