Lọc Truyện

Tổng Tài Đại Nhân Xin Hãy Dịu Dàng - Vũ Tiểu Kiều

Tịch Thần Hạn vẫn không đồng ý với bà nội Thần Hàn và để lại đứa con trai trong bụng của Vũ Phi Phi.

“Bà nội, cho dù bây giờ thật sự có thai, làm sao có thể chắc chắn đứa nhỏ này là của cháu được!”

Bà nội Thần Hàn đứng dậy khỏi ghế, chống gậy bước đến chỗ Tịch Thần Hạn:

“Cô ấy có thể lấy những bức ảnh đó ra, điều đó có nghĩa là đứa trẻ này là của cô! Cho dù không phải của cô, cô ấy cũng sẽ nói là của cô.”

“Điều quan trọng nhất đối với chúng tôi bây giờ là phải trấn an cô ta trước, nếu không một khi chúng tôi đưa ra bất kỳ lựa chọn nào, tất cả đều có thể chọc tức cô ấy.”

“Phụ nữ thật yếu đuối khi làm mẹ. Khi đó, bất cứ điều gì đều có thể xảy ra?”

“Hơn nữa, bà nội không muốn dùng đứa bé để đánh bạc. Sau này khi cô ta sinh đứa bé ra, bà nội sẽ cho đứa trẻ làm xét nghiệm quan hệ cha con với cháu.”

“Bà ơi! Tại sao cháu phải tin lời cô ta nói!” Tịch Thần Hạn khó chịu.

“Phiếu siêu âm không có gì sai cả!” Bà nội Thần Hàn cũng lên tiếng.

“Cháu thử nghĩ đi, cô ta đến chuẩn bị bữa tối cho gia đình chúng ta! Đầu tiên, cô ấy nói rõ giữa Cung Cảnh Hào không có chuyện gì, sau đó cố ý không kéo khóa ba lô làm tung ảnh ra ngoài.”

“Cô ấy không sợ tự mình làm trò hề trong bữa tiệc gia đình, nghĩa là không sợ làm tổn hại đến thanh danh của chính mình! Nhưng khi cô ta nói những lời bậy bạ bên ngoài, sẽ làm tổn hại đến thanh danh của gia đình chúng ta.”

“Tốt hơn hết hãy kìm nén trước khi sự việc trở nên nghiêm trọng. Để xoa dịu cảm xúc của cô ấy, chỉ cần cố giấu một thời gian là được.”

“Kéo dài thời gian, trấn an lấy cô ấy rồi chúng ta nghĩ cách."

Tịch Thần Hạn xoay người lao ra khỏi phòng làm việc rồi lập tức gọi cho Đông Thanh.

“Đông Thanh, ngươi nói xem, đêm đó giữa tôi và cô ta đã xảy ra chuyện gì?”

Tịch Thần Hạn nắm mạnh lấy cổ áo của Đông Thanh, đôi mắt đen cuồn cuộn nổi lên từng đợt tức giận. Đông Thanh lúc này khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn Tịch Thần Hạn, giọng nói của Tịch Thần Hạn càng trở nên nghiêm khắc hơn.

“Nói rõ ràng ngay cho tôi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”

Đông Thanh sợ tới mức lưng đổ mồ hôi: 

“Thiếu... thiếu gia, hôm đó Vũ Phi Phi quả nhiên ở trong phòng của anh…”

“Nhưng lúc đó thiếu gia đã bất tỉnh. Trước đó có xảy ra chuyện gì ... tôi thực sự không biết.”

“Tôi đã bất tỉnh, sao có thể chạm vào cô ấy, làm sao cô ấy có thể mang thai!” Tịch Thần Hạn gầm gừ.

“Mang thai… có thai.” Đông Thanh hai mắt sắc bén mở to.

Tịch Thần Hạn tức giận buông tay đẩy mạnh Đông Thanh ra xa.

“Nếu như ngươi dám để cho cô chủ biết chuyện này, cẩn thận cái đầu của ngươi đấy.”

“Vâng, vâng…tôi không dám …”  Đông Thanh kinh hãi.

Tịch Thần Hạn sải bước về nhà cũ. Lúc này, Dương Tuyết Như trốn trong bóng tối và nghe thấy hết được cuộc nói chuyện diễn ra giữa hai người.

“Hừm! Vũ Phi Phi này mang thai, thật biết chơi đấy chứ.”

Dương Tuyết Như nhớ tới ngày đó, chính bà ta là người đưa cho Vũ Phi Phi một viên thuốc để quyến rũ Tịch Thần Hạn. Nhưng sau đó, Vũ Phi Phi nói với bà ta rằng kế hoạch không thành. Làm sao mà Vũ Phi Phi lại mang thai được?. Một tia nghi hoặc xẹt qua trong mắt Dương Tuyết Như: 

“Xem ra Vũ Phi Phi, cô gái này, thật là khéo léo.”

 ……

Tịch Thần Hạn lần này chủ động hẹn Vũ Phi Phi. Vũ Phi Phi cảm thấy đây đúng là cơ hội để cô ta có thể nịnh nọt, giả nai để đạt được mục đích. Cô ta nghĩ anh ấy thực sự đã chủ động đến tìm cô! Điều này thực sự tuyệt vời và cuối cùng đã có cơ hội được bên cạnh anh ấy. Đông Thanh đích thân đến đón Vũ Phi Phi và đưa cô đến một biệt thự lớn nơi anh ở. Trong phòng được kéo rèm cửa để che bớt ánh nắng bên ngoài cửa sổ, và khắp nơi đều là bóng tối. Vừa bước vào cửa, Vũ Phi Phi liền cảm thấy khung cảnh này quá ghê rơn và khiếp sợ. Cô vẫn mạnh dạn bước vào, Tịch Thần Hạn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, tay cầm điếu thuốc, làn khói trắng bay mờ ảo trên khuôn mặt tuấn tú khiến người đối diện thật sự nhìn không rõ. Vũ Phi Phi thận trọng tiến lên hai bước. Khuôn mặt sắc bén của hắn phản chiếu trong ánh đèn mờ ảo khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo kinh khủng. Cô từ từ dừng lại và nhìn anh không chớp mắt. Lòng bàn tay mồ hôi chảy ướt đẫm, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, không dám phát ra tiếng động. Thật lâu sau, Tịch Thần Hạn mới chậm rãi gạt tàn thuốc bằng đầu ngón tay, chậm rãi nói lên một tiếng.

“Tôi hy vọng cô có thể nói cho tôi sự thật, nhưng bất cứ khi nào có một từ là sai, tôi nghĩ cô nên biết phải làm gì.”

Trước khi Vũ Phi Phi đến đây, cô đã nhận được cuộc gọi của Dương Tuyết Như. Dương Tuyết Như tiết lộ với cô rằng Tịch Thần Hạn không biết có liên quan gì đến những hình ảnh mà cô ấy đăng tải hay không. Rốt cuộc, đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, vào thời điểm đó anh ấy uống quá nhiều và dường như anh ấy không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra. Sau lần say đó, anh ấy đã uống thuốc bắc để bồi bổ, vì dù có bình thường anh ấy vẫn cảm thấy như vậy, suy nghĩ mông lung, không thông suốt. Bây giờ Tịch Thần Hạn thực sự không rõ, liệu bài đăng đó rốt cuộc có liên quan gì đến anh hay không. Trong mắt Vũ Phi Phi chậm rãi hình thành một tầng sương mù.

“Anh muốn nghe điều gì từ tôi? Tôi còn có thể nói gì nữa bây giờ? Chuyện đã xảy ra rồi. Tôi luôn muốn che giấu nó, nhưng bây giờ tôi không thể giấu được nữa.”

Tịch Thần Hạn khinh bỉ trừng mắt nhìn Vũ Phi Phi. Nhìn thấy vẻ mặt của Vũ Phi Phi anh thật sự cảm thấy phát ngán. Vũ Phi Phi lau giọt nước mắt trên khóe mắt, vẻ thê lương, mỏng manh như bông hoa nhỏ bị gió mưa vùi dập.

“Tịch thiếu gia…cậu Thần... Ta hiện tại mang thai, là thật!”

“Tôi mang thai con trai của anh, tôi biết anh không thích tôi, nhưng anh không thể không thừa nhận con trai của mình, đây là máu của anh!”

Tịch Thần Hạn tức giận đá vào bàn trước mặt. Vũ Phi Phi sợ hãi hét lên một tiếng rồi lùi lại phía sau. Tịch Thần Hạn gầm lên bên tai cô.

“Nếu cô có thai, cô cũng nên tống khứ đứa bé đi ngay lập tức.”

“Đừng…” Vũ Phi Phi thút thít, khóc lớn kêu lên.

“Bà nội đã hứa sẽ giữ đứa trẻ này. Sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Đây là con ruột của anh, anh nỡ lòng nào bỏ đi đứa bé?" Tôi cũng biết tôi xin lỗi anh là quá muộn, nhưng đứa trẻ đang tổn tại trong bụng tôi, đứa trẻ vô tội.”

“Tôi sẵn sàng làm một con bò và một con ngựa để bù đắp cho anh nhưng tôi chỉ mong giữ lại đứa trẻ này.”

“Cậu Thần, nếu anh không thể lựa chọn, tôi sẽ xin chị tôi để chị tôi giữ đứa trẻ lại, chị tôi nhất định sẽ đồng ý.”

“Cô dám!”

Đôi mắt đen của Thần Hàn nổi lên từng đợt kinh ngạc, Vũ Phi Phi sợ tới mức giọng cô đột nhiên vang lên thất thanh.

“Cô muốn lợi dụng đứa trẻ này để làm gì? Cô muốn tiền? Hay là muốn địa vị?”

Vũ Phi Phi lắc đầu liên tục, nhỏ giọng nói thầm: 

“Tôi cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn giữ lại đứa nhỏ này.”

Tịch Thần Hạn lao tới, siết chặt chiếc cổ mảnh mai của Vũ Phi Phi, dùng đôi tay to cứng rắn siết chặt hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!